Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 383: Thiết Kế Chướng Ngại, Xử Lý Đồng Lõa Của Đế Khâm Na Tịch (1)

Chương 383: Thiết Kế Chướng Ngại, Xử Lý Đồng Lõa Của Đế Khâm Na Tịch (1)
Nghe tiếng nói cười vui vẻ của mọi người trong phòng, Cố Trường Khanh không hề chần chừ, bay lên bầu trời của Lam Tinh.
Trên đai lưng có đeo một cái túi nước nhỏ, trong túi nước là một tiểu kim ngư đang bơi lội đập nước thình thịch.
“Chủ nhân, chủ nhân, ngài muốn dẫn ta ra ngoài chơi sao?”
Tiểu kim ngư chính là Tinh Không cự thú Hồng Lăng, bản thể của nó là biến dị cự thú, có thể lớn bằng mấy cái tinh hệ cộng lại.
Cố Trường Khanh gật đầu đáp: “Đúng, chúng ta sẽ đến Bắc vũ trụ.”
“Được! Bắc vũ trụ, Bắc vũ trụ!” Đuôi cá của Hồng Lăng đung đưa, vui vẻ kêu lên.
Tần Đế dẫn theo Thần Vũ Tuyết Oanh và Từ Thi Tình xuất hiện, mấy người không nói gì, sau khi tập trung lại thì trực tiếp cùng bay về một phương hướng do Cố Trường Khanh dẫn đầu.
. . .
Vừa tới bên rìa Bắc vũ trụ, một hơi thở hàn băng bỗng chốc ập thẳng tới.
Ở chân trời phía xa, vốn có thể nhìn thấy mặt trời lặn trên ba hằng tinh giống như Lam Tinh, nhưng đập vào mắt mọi người lại là những tinh cầu đóng băng liên miên không dứt.
“Hàn băng lực thật mạnh!” Ánh mắt Tần Đế ngưng tụ lại, nghiến răng nói: “Nhưng hành vi đáng khinh này thật sự khiến người ta căm tức!”
Ông ta nâng tay, trong cả không gian nháy mắt bị tầng mây màu đen bao phủ, vài tinh cầu bị đóng băng lập tức bắt đầu tan ra, hiện ra hình dáng ban đầu.
Cố Trường Khanh phóng thích thần niệm, muốn tra xét hơi thở của Đế Khâm Na Tịch.
Hắn lên tiếng: “Kẻ kia là tay sai cho Đế Khâm Na Tịch, cũng là cường giả hàn băng lực có số lượng không nhiều lắm trong vũ trụ, xem ra chắc chắn bọn chúng đã đi qua nơi này.”
Đế Khâm Na Tịch và Ám Văn hấp thu quá nhiều mảnh vỡ thần văn lực của Tinh Không hung thú, ý niệm của bọn chúng sớm đã bị ăn mòn hầu như không còn.
Tại không gian như vậy, muốn tra xét thần văn lực pha tạp cũng không quá khó khăn.
“Bên kia!” Đuổi theo hơi thở của hai người, mấy người xuyên qua những hành tinh đang dần dần khôi phục.
Không bao lâu sau, Cố Trường Khanh vốn đang di chuyển cực nhanh bỗng đột ngột dừng bước chân.
“Làm sao vậy?” Tần Đế cảnh giác hỏi.
Cố Trường Khanh nhíu mày, “Biến mất rồi, khí tức của Đế Khâm Na Tịch đến đây là không còn.”
Thần Vũ Tuyết Oánh mím môi nhìn về phía Tần Đế, nhưng Tần Đế không có bất cứ phản ứng nào.
Hai con mắt trống rỗng của Từ Thi Tình nhìn chằm chằm về phía trước, tuy mắt của cô ta nhìn không thấy gì, nhưng trái tim thì tuyệt đối sáng rõ hơn bất cứ ai.
Vào lúc Cố Trường Khanh còn đang nghi ngờ kiểm tra xung quanh, thì Hồng Lăng bên hông hắn đột nhiên trở nên nóng nảy.
“Chủ nhân, thả ta ra ngoài, ta muốn tự đi tìm, ta cảm nhận được khí tức của một loại mảnh vỡ thần văn lực.”
Nhưng mà không đợi Cố Trường Khanh có động tác, không gian xung quanh bất chợt rung động không ngừng.
Một tiếng gầm nổi giận đột nhiên vang lên trong hư không: “Các ngươi là giống loài nào mà lại dám xông vào Bắc vũ trụ của chúng ta?”
Hồng Lăng vừa rồi còn kích động đã co lại cơ thể, chìm xuống đáy nước bất động.
Cơ thể Tần Đế rùng mình, vội xông tới chắn trước mặt Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh đối với khí tức thần văn đã rõ như lòng bàn tay, ấn ký màu xám trên tay phải sáng lên, hắn đã phân biệt được.
Nhất thời lửa giận ngập trời, trong ngực phát ra tiếng chất vấn chấn động mảnh trời: “Thiên Khung cổ tộc, từ lúc nào mà các ngươi đã trở thành đồng lõa của lũ khởi loạn trong vũ trụ rồi?”
Khí thế của thanh âm kia nhất thời yếu xuống, một thân ảnh cao lớn uy mãnh hiện ra.
“Đồng lõa? Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Cố Trường Khanh không nói hai lời, cổ tay rung lên, Hắc Long lập tức từ tay áo bay ra, chớp mắt đã bành trướng đến hàng vạn trượng trong hư không.
Rống!
Nó hướng về phía đối phương phun ra một ngụm long tức thật lớn, hai mắt hung tợn mà nhìn chằm chằm hắn ta.
Tần Đế nhỏ giọng thì thầm: “Thiên Khung cổ tộc? Không ngờ ta còn có thể gặp lại bọn họ.”
“Trên người kẻ này có khí tức của Thiên Khung cổ tộc, nhưng chưa chắc đã là người của cổ tộc đó, tiền bối, vẫn cứ cẩn thận thì hơn.”
Hắn vừa nói xong, Tần Đế đã kéo cả Thần Vũ Tuyết Oánh và Từ Thi Tình lùi ra sau một đoạn.
Đúng lúc này, Từ Thi Tình chợt cất tiếng: “Tinh Đế bệ hạ, Đế Khâm Na Tịch đã vào bí cảnh, ả đang không ở đây.”
Cố Trường Khanh nghe vậy liền biết những vật hy sinh này đều đã mắc bẫy của Đế Khâm Na Tịch.
Nói không chừng chính là Đế Khâm Na Tịch dùng Bắc vũ trụ làm mồi nhử, khiến cho Đấu La cổ tộc từng huy hoàng một thời này mắc bẫy.
Khó trách bọn họ vừa tới nơi đây thì đã xuất hiện tinh cầu bị đóng băng, nếu chiếu theo cách làm của Ám Văn, sau khi đóng băng những tinh cầu ấy thì sẽ để chúng nó nháy mắt nổ tung mới phải.
Sở dĩ hai người bọn họ còn để chúng lại như bây giờ, nhất định là Đế Khâm Na Tịch đã nói cho người của Đấu La cổ tộc rằng hàn băng lực có thể ngăn cản được tất cả kẻ địch.
Theo từng tiếng rồng ngâm của Hắc Long, Bắc vũ trụ phong vân biến hóa, một trận chiến đấu sắp mở màn.
Tần Đế nóng lòng muốn thử sức, ông nói: “Tinh Đế bệ hạ, nếu ta đến đây rồi thì sẽ không đến uổng phí, không bằng ngươi trước hết cứ ở ngoài quan chiến, để ta lên trước thử xem!”
Cố Trường Khanh vốn định tốc chiến tốc thắng, ả đàn bà giảo hoạt Đế Khâm Na Tịch kia cũng không phải không biết kết cục của Mã Khắc Thụy Lâm.
Nếu đã biết thì cũng sẽ không khó đoán được, bất cứ việc gì trong toàn vũ trụ cũng không giấu được Cố Trường Khanh.
Cho nên trước khi tiến vào bí cảnh, bà ta mới cố ý thiết kế một chướng ngại như vậy, mục đích chính là trì hoãn tốc độ tiến vào bí cảnh của hắn.
Nhưng Tần Đế cũng đã rất lâu không ra tay, yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý.
Thần Vũ Tuyết Oánh dọc đường đi vẫn chưa mở miệng, lúc bấy giờ bỗng nói: “Tinh Đế bệ hạ, ngươi không cần sợ Tần Đế so sánh với ngươi, ông ấy không phải người như vậy.”
Vẻ mặt Tần Đế hơi khó coi, khẽ đẩy cô ta ra phía sau Cố Trường Khanh, quanh thân tản ra khí tức mạnh mẽ khiếp người, sương khí huyền sắc dày đặc, Hắc Ngục đế giáp xuất hiện trên thân.
Hắc Long uốn lượn phía trên sương mù dày đặc xung quanh, lúc ẩn lúc hiện, biểu hiện vô cùng phấn khởi.
Cố Trường Khanh quát: “Hắc Long, hộ pháp cho Tần Đế!”
“Ta thì sao, ta thì sao?” Hồng Lăng có chút không chờ nổi.
Cố Trường Khanh cảm giác được đối phương nhìn như một người, nhưng thực tế sau lưng còn có thiên quân vạn mã không hiện thân. Đấu La cổ tộc này, thật sự là chán sống rồi!
Một khi lên thuyền giặc của Đế Khâm Na Tịch thì kết cục sẽ chỉ giống như Ngu Hạo, bọn họ thật sự không nghĩ tới sao?
Sát khí trên người Cố Trường Khanh dâng lên, không còn chút lòng thương hại nào.
Thanh âm hắn lạnh như băng khiến người khiếp sợ: “Hồng Lăng, sẽ đến lúc cho ngươi ra tay, gấp cái gì.”
Hồng Lăng đung đưa cái đuôi, rụt đầu vào, không dám tùy tiện ầm ĩ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận