Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 244: Bảo Vật Trấn Cung

“Tinh đế bệ hạ, ta… ta là bị ả đàn bà Đế Khâm Na Tịch và Thương Vương cổ tộc lừa gạt, muốn chém muốn giết ngươi cứ động thủ với ta là được, xin đừng giận lây sang cả Hạo Tuyết học cung ta.”
Thấy Cố Trường Khanh trở lại, Thiên Nguyệt Thiên Dương đột nhiên quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu xin hắn buông tha Hạo Tuyết học cung.
“Nói thật, một đám nhãi nhép như các ngươi, ta ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn tới, vì sao lại luôn chủ động đụng tới ta?”
Cố Trường Khanh khó hiểu mà liếc nhìn bà ta một cái, tay phải chậm rãi nâng lên, từ lòng bàn tay tuôn ra những dây xích tử vong, trong nháy mắt đã xuyên qua thân thể của Thiên Nguyệt Thiên Dương, hút cho bà ta thành một thi thể khô cằn, để trôi dạt bên trong vũ trụ.
...
Tây vũ trụ.
Thương Vương cổ tinh, dưới cây đại thụ.
Phốc!
Ngu Hạo đang ngồi ngay ngắn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt mệt mỏi, dáng người cũng còng xuống vài phần.
Vừa rồi bị thần niệm phản phệ quá mạnh, khiến cho linh hồn của lão cũng bị tổn thương không nhỏ.
“Lam Tinh! Nhân Tộc lại quật khởi! Quả nhiên là chủng tộc có tiềm lực vô hạn.”
Hơi khôi phục một lát, Ngu Hạo đứng thẳng dậy, ánh sáng màu xanh sẫm lưu chuyển trên người lão, cự thụ dưới chân giống như đang sống lại.
“Các ngươi vẫn quá yếu.”
Lúc này, Đế Khâm Na Tịch bay tới, vẻ mặt thất vọng nói.
“Hừ, ngươi còn dám châm chọc? Nếu không phải ngươi, lão tử sao có thể động thủ với Lam Tinh, khốn kiếp!”
Ngu Hạo nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt lóe lên giận dữ, còn có sát ý dày đặc.
Vẻ mặt Đế Khâm Na Tịch bình tĩnh nói: “Đừng hoảng hốt, trước tiên cứ thay đổi vị trí Thương Vương cổ tinh của các ngươi đi, ta có cách đối phó với hắn.”
Ngu Hạo hừ lạnh một tiếng, bắt đầu thi pháp.
Một lát sau, cành và lá cây vô tận bao trùm cả tinh cầu, Thương Vương cổ tinh chậm rãi biến mất trong tinh vực.
. . .
Giết những con kiến này, một chút khoái cảm Cố Trường Khanh cũng không có.
Chủ động tới tìm chết, hắn cũng không biết những sinh linh đó nghĩ cái gì.
Không xem tính mạng của mình ra gì?
Giải quyết xong những người này, Cố Trường Khanh đang muốn trở về.
Vù!
Ở phía không xa trên bầu trời bỗng nhiên hiện ra một cái trùng động truyền tống.
Sau đó lại thấy cung chủ của Siêu Tinh học cung: Diệu Lạc Yên từ bên trong đi ra, nói: “Tinh đế bệ hạ, ta… ta… ta đến tạ tội.”
“Ngươi là ai?”
Cố Trường Khanh rũ mắt nhìn bà ta, trong trí nhớ của hắn hình như chưa từng thấy người này.
Đến tạ tội gì?
“Bẩm Tinh Đế bệ hạ, ta… ta là cung chủ Siêu Tinh học cung: Diệu Lạc Yên, trước đây từng có va chạm với ngài, hiện tại đặc biệt tới tạ tội.”
Trên gương mặt kiều mỵ động lòng người của bà ta tràn ngập vẻ hối hận, quỳ xuống trước mặt Cố Trường Khanh.
“Siêu Tinh học cung?”
Cố Trường Khanh lục lại trí nhớ một lần, rốt cuộc cũng nhớ ra sự kiện kia, lạnh nhạt nói: “Tạ tội thế nào?”
Nói thật, nếu bà ta không đến thì Cố Trường Khanh cũng đã quên.
“Ta… ta mang tới bảo vật trấn cung của Siêu Tinh học cung ta.”
Diệu Lạc Yên nói xong, lấy từ trong không gian giới tử ra một quả cầu thủy tinh nhỏ như quả bóng, bên trên có các loại phù văn chuyển động.
Ánh mắt Cố Trường Khanh dừng trên quả cầu thủy tinh trong tay bà ta, nhất thời hơi nheo mắt lại, vung tay hút nó tới để đánh giá.
Thấy hắn cẩn thận đánh giá như vậy, Diệu Lạc Yên âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng hắn có thể vừa ý quả cầu thủy tinh thần bí này.
Một lát sau, Cố Trường Khanh thu hồi ánh mắt trên quả cầu, nhìn về phía Diệu Lạc Yên, thản nhiên hỏi: “Ngươi… lấy được nó từ đâu?”
Diệu Lạc Yên hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu, thành thật đáp: “Ta không biết, đây là vật tổ truyền của học cung, ai cũng không biết nó có lai lịch gì.”
“Ta sẽ nhận nó, ngươi đến từ đâu thì quay về đó đi.”
Cố Trường Khanh nói xong, xoay người quay về Lam Tinh.
Phù!
Thấy hắn rời đi, Diệu Lạc Yên thờ phào một hơi, cao giọng nói: “Tinh đế bệ hạ, Siêu Tinh học cung ta nguyện ý trở thành học cung phụ thuộc vào Đế Quốc Lam Tinh, xin ngài hãy cho ta một cơ hội.”
“Tự đi bàn bạc với Vương Dung.”
Giọng nói của Cố Trường Khanh vang lên, bóng dáng hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của Diệu Lạc Yên.
“Vâng!”
Nhưng bà ta vẫn tôn kính đáp lại.
Vù!
Đúng lúc này, một cánh cửa truyền tống lại xuất hiện trên bầu trời cách đó không xa.
Diệu Lạc Yên kinh ngạc nhìn lại.
Chỉ thấy, đó là Tần Đế.
Phía sau là Thần Vũ Tuyết Oánh từ trong trùng động đi ra.
Tần Đế mặc Hắc Ngục đế giáp một trăm linh tám tầng, liếc mắt nhìn Diệu Lạc Yên một cái, mang theo Thần Vũ Tuyết Oánh về Lam Tinh tìm Cố Trường Khanh.
Bọn họ đi rồi, Diệu Lạc Yên cũng tiến vào Lam Tinh, đi tìm Vương Dung, người hiện tại đang phụ trách hợp tác đối ngoại của Đế Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận