Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 338: Kéo Dài Thời Gian

Trong không gian thí luyện.
Cố Trường Khanh thử rất nhiều phương pháp, nhưng vẫn không thể tìm được cách trở lại Triều Ca thành.
Hắn chắc chắn không gian thí luyện nhất định đã xảy ra vấn đề.
A a a a…
Xa xa vang lên một tiếng kêu thảm.
Cố Trường Khanh lập tức theo dấu mà tới.
Trong một mảnh không gian, một con cự thú có hình thể không kém gì Hắc Long đang bị khe nứt không gian cắn nuốt.
Mảnh vỡ không gian không ngừng ăn mòn cơ thể cự thú.
Lực lượng thần văn đang không ngừng tản ra từ miệng vết thương của nó.
Đây chẳng lẽ chính là cự thú mà vốn dĩ hắn phải đánh bại trong không gian thí luyện?
Giờ phút này, cự thú đã gần như bị khe nứt không gian cắn nuốt hết, chỉ còn lại nửa cơ thể ở bên ngoài.
Cố Trường Khanh không thể nhận ra bản thể của nó đến tột cùng là cái gì.
Quỷ văn xám trắng kích hoạt, ánh sáng xám trắng chuyển động xung quanh đường nét hoàn mỹ của áo giáp, bên ngoài có ngọn lửa màu đen lưu chuyển, long văn lóe ra, ma văn tung hoành, hơi thở Minh Thần dập dờn, Thái Cực Đồ có song long âm dương chuyển động sau lưng.
Arghhh…
Cố Trường Khanh toàn lực thúc giục lực nghịch chuyển âm dương, song long thét dài thành tiếng, long lực mạnh mẽ nháy mắt làm rung động cả không gian.
“Không được!”
Thấy không gian bất ổn, Cố Trường Khanh lập tức dừng lại.
Song long về đồ, Thái Cực thả chậm vận tốc quay.
Lực lôi kéo của âm dương đảo lộn bao trùm lên cơ thể cự thú, muốn kéo nó trở về.
Nhưng mà cự thú lại không ngừng vặn vẹo cơ thể muốn thoát khỏi vây khốn, khiến không gian nổi lên gió bão và thần lôi vô tận.
Không gian thí luyện ầm ầm rung chuyển, Cố Trường Khanh nhíu mày.
Vốn có tâm tương trợ, nhưng đến lúc này, chỉ có thể xin lỗi rồi.
Trong không gian thí luyện, hư ảnh Minh Thần hiện lên.
Lực lượng Tử Thần mở ra, lực lượng tử vong giáng xuống.
Cự thú cảm nhận được hơi thở tử vong hủy diệt phía sau, không cam lòng mà phát ra tiếng rống giận.
Nhưng mà, Cố Trường Khanh đã không quan tâm đến sinh tử của nó.
Nếu thân là quái vật nhiệm vụ trong không gian thí luyện, vậy thì hãy thực hiện đúng vận mệnh bị giết đi.
Dưới tử khí tràn ngập vô biên, thân hình cự thú bị lực lượng Minh Thần ăn mòn, không ngừng mờ nhạt đi, cuối cùng trong tiếng kêu rên dần dần biến mất.
Khe nứt không gian bị mở ra kia giống như một con mắt đang chậm rãi khép lại.
Cùng lúc đó, cách đó không xa lại có một khe nứt không gian chậm rãi mở ra.
“Còn không chịu xong?”
Cố Trường Khanh kìm chế lại ý niệm muốn dùng một quyền đánh nát không gian trong đầu.
Cho dù không gian có hỗn loạn cũng sẽ không quỷ dị như vậy.
Hoặc là trong thời gian ngắn không gian hoàn toàn vỡ nát, hoặc là chỉ hỗn loạn một thời gian rồi khôi phục bình thường.
Nhưng hiện giờ, Cố Trường Khanh đã đợi trong không gian thí luyện này gần một ngày rồi.
Cho dù phản ứng có chậm hơn nữa cũng đã phát hiện được sự khác thường.
Có lẽ, chân tướng của không gian loạn lưu được ẩn giấu ngay trong không gian nơi đây.
Cố Trường Khanh tỏa ra thần niệm, nhanh chóng bao trùm cả không gian thí luyện.
Mỗi một đạo không gian loạn lưu, mỗi một khe nứt không gian được mở ra và đóng lại đều đang ở trong phạm vi tra xét của hắn.
Một lát sau, Cố Trường Khanh mở hai mắt.
“Tìm được rồi!”
Bên trong một khe nứt không gian vừa mở ra, Cố Trường Khanh nhạy bén tra xét được một cái xúc tua giống như tơ nhện chợt lóe lên.
“Chính là nó!”
Cố Trường Khanh hóa thành tia sáng, song long trong Thái Cực Đồ rít gào mà ra, nháy mắt đã xuất hiện trước khe nứt không gian kia.
Phanh!
Thanh âm không gian vỡ vụn vang lên.
Tê…
Một thanh âm đau đớn rất nhỏ từ trong mảnh vỡ không gian truyền đến.
Một mảnh xúc tua bị mảnh vỡ không gian cắt đứt, đang lơ lửng trong không trung.
“Đây là cái gì?”
Cố Trường Khanh tò mò nhìn xúc tua, cái này không hề ở trong phạm vi kiến thức của hắn.
Hẳn là thứ này đang chế tạo không gian loạn lưu và khe nứt không gian.
Lại cảm ứng được xúc tua ở trong một khe nứt không gian, Cố Trường Khanh xác định suy nghĩ của mình.
“Ta lại muốn xem xem, đây rốt cuộc là thứ gì!”
. . .
Thành Triều Ca.
Uy áp khủng bố trong không trung của thành thị cuồn cuộn không ngừng vọt tới từ tứ phương.
Lực lượng thần văn giao phong, năng lượng không ngừng phiêu tán trên các tòa kiến trúc của tòa thành.
Oanh!
Từng tòa lầu các sập xuống, từng con đường bị chặn đứng.
“Dám hủy Triều Ca thành của ta, ta và các ngươi không đội trời chung!”
Sứ mệnh của L9527 khi được sáng tạo ra chính là để bảo vệ Triều Ca thành.
Nó và Triều Ca thành cộng thể cộng sinh, cùng tổn cùng vinh.
Trong dòng thời gian dài đằng đẵng, chưa bao giờ có thần văn giả tiến vào, nhưng hôm nay lại thành ngoại lệ.
Nhưng giao chiến lâu như vậy, nó lại không thể tìm ra được sự tồn tại của một trong năm thần văn giả hắc ám đã xâm nhập vào không gian thí luyện.
“Chẳng lẽ còn có thần văn giả hắc ám khác?”
Trong nháy mắt không gian thí luyện mở ra, gã đã theo người thừa kế cùng nhau trà trộn vào, L9527 chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Năm tên thần văn giả hắc ám giống như đã có dự mưu, hoàn toàn không dám cứng đối cứng với L9527.
Mà là giống như trêu chọc rồi phòng thủ hoặc tránh né.
“Bọn chúng đang kéo dài thời gian!”
Cho dù biết được đáp án nhưng L9527 lại không có cách nào.
Lúc này, bất kể nó có điều động quyền hạn với không gian huấn luyện thế nào thì cũng không thể làm được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận