Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 348: Tội Nhân

L9527 thấy Cố Trường Khanh không hề có vẻ lo lắng thì thôi không lên tiếng nữa, nó lại tiến vào trùng động, tiếp tục làm quen với nguyên vũ trụ.
Cố Trường Khanh tĩnh tâm, tra xét thực lực hiện tại của mình.
Lúc còn ở Quận Trác Lộc tại vô số kỷ nguyên trước đây, sau khi đạt được độ phù hợp thần văn lực 100% với các đồ đằng, chỉ số tiềm năng của Cố Trường Khanh đã cao tới 39.986 điểm, chỉ kém 14 điểm nữa là có thể đột phá cánh cửa lớn 40.000 điểm.
Nhưng bởi vì lúc đó trong động quật nơi cấm địa không có cột đá đồ đằng của thần văn Ma Đồng, nên bất kể Cố Trường Khanh thử thế nào cũng không có gì đột phá.
Đợi tới khi trở lại hiện tại, hắn mới từ trong cấm địa đạt được độ phù hợp 100% với thần văn lực của đồ đằng Ma Đồng, nhưng khoảng thời gian ấy hắn không có lòng dạ nào đi tra xét tiềm năng.
Bây giờ vừa xem, hắn kinh ngạc phát hiện, chỉ số tiềm năng của mình đã đạt tới con số đáng sợ là 39.999 điểm!
Nói cách khác, chỉ cần tăng lên một điểm, hắn sẽ đột phá bốn vạn!
. . .
Mây đen của chiến tranh phủ xuống, bao trùm trên bầu trời Lam Tinh.
Tuy rằng Hoàng Đế đã khích lệ mọi người, nhưng sĩ khí của Nhân Tộc trên Lam Tinh vẫn nhấp nhô rất lớn.
Rất nhiều thần văn giả đều đồng loạt đứng ra, chạy tới quảng trường bên ngoài tòa nhà trung tâm, lớn tiếng hét to yêu cầu xuất chiến, cùng nhau đối kháng với kẻ địch.
Hoàng Đế thực bất đắc dĩ, ông nói: “Trước trận chiến không rút lui, đây là chuyện tốt, nhưng nếu như thật sự thu nhận bọn họ, chỉ sợ cảm xúc khủng hoảng sẽ lan tràn càng nhanh!”
Trương Hổ nghe ra được ý ngoài lời nói của ông ta, cấp trên có thể kháng địch thì tận lực không để phiền tới những người phía dưới.
Ông ta lắc lắc đầu, sải bước đi ra ngoài.
“Đi đi đi! Một đám nhóc con, người lớn vẫn còn sống đây, không đến lượt đám nhóc con các ngươi ra mặt!”
Trương Hổ một bên trêu chọc, một bên hướng ra bên ngoài hô lên.
“Không phải đâu, nhiều người thì nhiều sức thôi!”
“Đúng vậy! Hoàng Đế tiền bối trong lúc tuyên truyền cũng nói, từng thành viên Nhân Tộc đều có trách nhiệm bảo vệ quê hương!”
Những thần văn giả đó đều là người vừa thức tỉnh không lâu, đừng nói đối phó với kẻ thù hùng hổ tới từ bên ngoài, ngay cả chém giết hung thú biến dị cũng khó khăn.
Trương Hổ cũng không đả kích bọn họ, ngữ khí thoải mái nói: “Lam Tinh chúng ta là tồn tại thế nào chứ, khắp nơi vũ trụ có ai không biết?”
“Ta thật sự hoài nghi đầu óc bọn chúng đều bị côn trùng ngoại vực ăn rồi, rốt cuộc là nghĩ gì vậy, lão đại không ở đây, bọn chúng cho rằng mình có thể lật trời ư?”
“Ha ha ha, buồn cười, cười chết ông đây rồi!”
Trương Hổ vừa nói như vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Lúc rời đi còn một bước quay đầu lại ba lần mà nói: “Nói sớm một chút chứ, chúng ta còn tưởng là trời sắp sụp đấy!”
Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, vẻ mặt Trương Hổ trầm xuống.
Chính xác, trời sắp sập rồi!
Nhưng có mấy người bọn họ ở đây, Lam Tinh tuyệt đối sẽ không chờ chết!
Bên ngoài Lam Tinh, đám người đến đầu tiên là Hạo Nguyệt và Hạo Dương học cung.
Phó cung chủ Hạo Nguyệt học cung là Thiên Nguyệt Thiên Thụ, phó cung chủ Hạo Dương học cung là Thiên Nguyệt Trường Phong, đến sớm hơn tất cả các thế lực khác một bước.
“Hừ, lần này nhất định phải diệt Lam Tinh, để chúng chôn cùng cung chủ chúng ta!”
“Nhân Tộc nơi này đã kiêu ngạo quá lâu, chúng ta sẽ cho bọn chúng chút giáo huấn!”
...
Lam Tinh, tòa nhà trung tâm.
Trương Hổ tức đến nghiến răng.
“Mụ nội nó, ta một quyền đánh xuyên qua cái miệng thối của bọn chúng, phí lời thật là nhiều! Các huynh đệ, theo ta, cho bọn chúng hiểu rõ cái gì là tôn ti trên dưới!”
Nói xong, bàn tay to vung lên, phất tay áo đi ra ngoài.
“Chờ đã!” Hoàng Đế gọi bọn họ lại, khí định thần nhàn nói: “Chỉ vài con bọ chét như vậy có cái gì vui, chờ tất cả các thế lực đều tới đây, vậy mới bắt đầu nào nhiệt.”
Trương Hổ vẫn còn bực tức, xoa xoa gáy đi vòng xung quanh.
Nhân Tộc Lam Tinh chính là không ra mặt, bởi vì có phong ấn, Thiên Nguyệt Thiên Thụ và Thiên Nguyệt Trường Phong dùng hết sở học cả đời cũng không thể đánh vào.
Bọn họ đành phải hổn hển mà mắng to.
“Lam Tinh Nhân Tộc, một đám nhát gan, nhu nhược!”
“Còn nói xằng bậy là đỉnh thiên lập địa, phi! Chỉ là một đám rùa rút đầu mà thôi!”
Trương Hổ nôn nóng nhìn Hoàng Đế, năn nỉ nói: “Hai kẻ khốn nạn kia đã mắng khó nghe như vậy rồi, ngươi lại bảo chúng ta tiếp tục nhịn?”
Hoàng Đế nâng mắt lên lười nhác nhìn mấy người Trương Hổ, nói: “Ngại ồn thì che tai lại, mắng là chuyện của bọn chúng, liên quan gì tới các ngươi?”
Trương Hổ nhất thời sửng sốt.
Lời của Hoàng Đế rõ ràng rất vô lý, nhưng hình như cũng rất có đạo lý.
Thiên Nguyệt Thiên Thụ và Thiên Nguyệt Trường Phong mắng đến miệng khô lưỡi khô, yết hầu khó chịu như sắp phun lửa, nhưng Nhân Tộc Lam Tinh vẫn mắt điếc tai ngơ.
Một màn này cũng được nền tảng Hồ Á livestream toàn bộ, hơn nữa còn gõ một dòng gây cười “Lam Tinh không dám ứng chiến”.
Sinh linh toàn bộ vũ trụ thấy cảnh như vậy thì bắt đầu hoài nghi trào phúng.
“Nhân Tộc quét ngang vũ trụ mà chỉ có vậy?”
“Trốn trong phong ấn làm bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, bọn họ không phải cho rằng cứ tiếp tục như vậy thì các thế lực sẽ rút lui chứ?”
“Nghĩ thật đẹp, phong ấn có mạnh thì cũng sẽ có người có thể phá vỡ, Nhân Tộc Lam Tinh hèn nhát như thế, quá khiến người khác thất vọng!”
Nhưng vẫn có sinh linh không dám gật bừa.
“Thế lực của Lam Tinh mạnh thế nào các ngươi không phải không biết, bọn họ làm như vậy hẳn là có đạo lý của bọn họ.”
“Ta thấy cũng đúng, những thế lực muốn đánh vào truyền đến ồn ào huyên náo, ít nhất cũng không dưới năm cái, đây mới có hai, người ta khinh thường ra tay mà thôi.”
“Bất kể thế nào, lúc này Lam Tinh đã gặp phải nguy cơ chưa từng có!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận