Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 284: Chúng Ta Chưa Xong Đâu!

Vẻ mặt của L9527 cực kỳ phức tạp, nhìn thấy bốn tên thần văn giả hắc ám đang bị bốn cái huyết mâu cố định lại.
“Chỉ trong một thời gian ngắn, người thừa kế sao có thể tăng cấp nhanh như vậy?”
L9527 không biết, vì hạn chế trong quy tắc của Vũ Trụ chi thành nên trước đó Cố Trường Khanh có rất nhiều thủ đoạn nhưng không phát huy được uy lực mạnh nhất.
Sau khi hắn nắm giữ được quy tắc không gian, áp chế của không gian này đối với hắn đã càng ngày càng nhỏ.
Phải biết rằng tại nguyên vũ trụ, hắn đã ở ngoài Siêu Thoát chi cảnh, Cố Trường Khanh muốn xuyên qua không gian thì ngay cả trùng động cũng không cần phải mở.
Tiến vào Vũ Trụ chi thành thì lại không thể mở ra trùng động.
“Không biết vì sao Triều Ca thành lại bị thần văn giả hắc ám xâm phạm, quan trọng nhất là ta đã mất đi quyền khống chế với Triều Ca thành!”
L9527 giải thích.
“Có ý gì? Không còn quyền khống chế, có phải nghĩa là cũng không thể đóng lại không gian thí luyện?”
Cố Trường Khanh không hề để ý đến quyền khống chế gì đó, hắn chỉ muốn biết đám người Hoàng Đế làm sao ra ngoài.
“Quả thực là thế.”
L9527 cũng không giấu giếm.
“Có biện pháp nào không?”
Cố Trường Khanh đã chuẩn bị tốt, nếu không có cách nào mở ra thì cũng chỉ có thể mạnh mẽ phá ra.
“Hình như không có.”
L9527 thật cẩn thận nói, nó có thể cảm nhận được tâm tình của Cố Trường Khanh có vẻ như đã không quá tốt.
“Chẳng qua, ngươi là người thừa kế, có thể thử một chút xem liệu có thể lấy được quyền khống chế của Triều Ca thành không.”
Cố Trường Khanh nâng tay, đang chuẩn bị mở ra trùng động, mạnh mẽ phá vỡ không gian, lúc này nghe được lời nói của L9527 thì hơi sửng sốt.
“Ta cần phải làm thế nào?”
“Để thần văn lực của ngươi bao trùm lên ký hiệu mắt thần là được!”
L9527 chỉ vào ký hiệu hình con mắt đang lơ lửng trên không trung ở trung tâm thành thị.
Vút!
Thân ảnh của Cố Trường Khanh nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh thần phù chi nhãn.
Không đợi hắn nâng tay, ấn ký màu xám trên tay Cố Trường Khanh đã sáng lên, từng luồng sương mù màu xám trắng đánh vào thần phù chi nhãn.
Trên thần phù chi nhãn hiện lên vô số dòng văn tự cổ, không ngừng hấp thu làn sương mù màu xám trắng.
Hình ảnh này sao lại có chút giống với mở khóa mật mã.
Cố Trường Khanh không nhịn được mà ghét bỏ trong lòng.
Vù!
Hấp thu hết sương mù màu xám trắng, thần phù chi nhãn đột nhiên biến thành hình dạng lớn bằng một cái móng tay rồi bay về phía Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh cũng không trốn, mặc kệ cho thần phù chi nhãn tiến vào cơ thể mình.
Thần niệm vừa động, áo giáp chung cực xuất hiện, trước ngực của áo giáp màu xám trắng hiện lên một ấn ký hình con mắt màu vàng kim.
Về phần tác dụng của thần phù chi nhãn.
Cố Trường Khanh nhắm mắt lại, cả Triều Ca thành đều xuất hiện trong thức hải của hắn.
Hắn thấy được, tại một nơi nào đó của Triều Ca thành có mười hai không gian độc lập giống như bọt khí đang lơ lửng.
Đó hẳn chính là nơi không gian thí luyện.
Tâm niệm vừa động, Cố Trường Khanh đã biết được cách mở ra không gian thí luyện.
Mở hai mắt, trên không trung Triều Ca thành nổi lên dao động.
Mười một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trong không trung.
Chẳng qua là trạng thái của mọi người khác nhau, có ngươi vô cùng thoải mái, có người lại vô cùng chật vật.
“Rốt cuộc cũng ra khỏi cái nơi quỷ quái kia, lão đại, ta nói cho ngươi, suýt nữa là ngươi không gặp được ta nữa rồi đấy!”
Trương Hổ nhìn thấy Cố Trường Khanh, lập tức bắt đầu kể khổ.
“Được rồi, Hổ Tử, không phải vẫn tốt đây sao?”
Cố Trường Khanh đỡ y dậy, ngay cả Chu Tước mặt còn không đỏ, hơi thở vững vàng, nhưng riêng Trương Hổ trông lại chật vật vô cùng.
Không cần nghĩ cũng biết, tên này chắc chắn là dùng cái đầu sắt đâm loạn trong không gian thí luyện.
“Đa tạ Cố Tinh chủ!”
Cảm nhận được ánh mắt của Cố Trường Khanh đảo qua người mình, Ẩn Ngục Tà Hoàng vội vàng khom lưng nói tạ ơn.
Thực lực của gã ở cả Tây vũ trụ không thể nói là không mạnh, nhưng vừa rồi ở trong không gian thí luyện, gã gần như dùng hết khả năng toàn thân mới không để mình rơi vào nguy hiểm.
Nhưng sau khi ra ngoài, nhìn thấy thủ hạ của Cố Trường Khanh, mỗi người đều là bộ dạng tay nghề thành thạo, gã đã không nói ra được mình có tư vị gì.
“Người phụ nữ bên cạnh ngươi đâu?”
Cố Trường Khanh nhớ tới nữ nhân kỳ quái kia, Cửu Sắc Yêu Cơ.
Ẩn Ngục Tà Hoàng lúc này mới nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của cô ta.
Đúng lúc này, trên người Cố Trường Khanh bỗng nhiên bùng nổ uy áp đáng sợ.
Tâm thần Ẩn Ngục Tà Hoàng như nứt ra, không biết mình đắc tội Cố Trường Khanh chỗ nào, vừa chuẩn bị cầu xin tha thứ.
Bên người Cố Trường Khanh bỗng nhiên chậm rãi mở ra một cái trùng động.
Oanh!
Hắn hơi mất kiên nhẫn với việc trùng động mở ra quá chậm, hai tay Cố Trường Khanh cưỡng chế xé mở ra trùng động, từng bước tiến vào.
Vẻ mặt Ẩn Ngục Tà Hoàng lờ mờ nhìn trùng động chậm rãi đóng lại.
Ở bên cạnh, đám người Hoàng Đế và Trương Hổ đều hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết là đã xảy ra chuyện gì.
. . .
Hoang nguyên sau một hồi đại chiến, trên mặt đất như bị cuồng phong tàn sát bừa bãi.
Bầu trời mây đen dày đặc, thỉnh thoảng lộ ra sấm chớp.
Mưa to xối xả, xa xa còn có những ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, không khí nóng cháy và âm lãnh giao nhau, tạo thành một mảnh không gian kỳ lạ.
Một lúc lâu sau, tựa như cảm ứng được xung quanh không còn nguy hiểm.
Một hạt giống cây nho nhỏ chậm rãi bò ra từ trong một tảng đá lớn.
Rất nhanh nó đã trưởng thành một cây đại thụ cao lớn, vỏ cây vỡ ra, Ngu Hạo bước ra.
“Cố Trường Khanh, chúng ta còn chưa xong đâu!”
Tùy tay bóp nát tảng đá bên cạnh, Ngu Hạo nghiến răng nghiến lợi quát.
“Chẳng qua trước đó, Đế Khâm Na Tịch, chúng ta phải tính nợ nần thôi.”
Nói xong, thân ảnh của Ngu Hạo như đạn pháo bắn ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận