Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 231: Vinh Hạnh Của Các Ngươi!

Một lát sau, U Liên dần dần biến mất, bầu trời dần khôi phục ánh sáng, những thần văn giả ở xa xa đều dừng lại, nhưng chỉ dám đứng ở xa nhìn, không dám lại gần.
“Cuối cùng cũng kết thúc!”
Tác Nhĩ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khu vực trung tâm, lúc này thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có thể khiến cho ông ta xuất ra tuyệt kỹ này, đã đủ chứng minh độ coi trọng của ông ta với Cố Trường Khanh.
Ngoài ra, sở dĩ ông ta dám ra tay là do cảm thấy sau khi áp chế Tinh Không cự thú, hắn tất nhiên đã không còn ở trạng thái toàn thịnh.
Thừa dịp hắn bệnh, phải lấy mạng hắn.
Nếu không, ông ta chắc chắn không dám đánh nhau với Cố Trường Khanh.
“Ngươi… cũng chỉ có chút trình độ đó?”
Ngay tại lúc mọi người đều cảm thấy Cố Trường Khanh đã thi cốt vô tồn, bầu trời bỗng nhiên vang lên một âm thanh uy nghiêm vô cùng siêu nhiên.
Ồ?
Nhóm thần văn giả ở đây nghe được âm thanh này thì hơi sửng sốt, đều đồng loạt nhìn về phương hương thanh âm truyền ra.
Chỉ thấy bên kia chính là trung tâm mà vừa rồi U Liên đã tàn sát bừa bãi.
Đập vào mắt bọn họ chính là dáng người bá đạo có thể uy hiếp cả vũ trụ kia.
Sau lưng song long uốn lượn, nhìn tổng quát áo giáp toàn thân hắn lại không thấy nửa điểm vết thương nào.
Khí tràng vẫn mạnh mẽ khiến người ta run rẩy như cũ.
“Ngươi! Vậy mà ngươi không có việc gì!”
Vẻ mặt Tác Nhĩ kinh ngạc, quả thực không thể tin vào hai mắt mình.
Toàn lực thi triển Vĩnh Dạ U Liên, cho dù là lão tộc trưởng tự mình ứng phó, cũng không thể không bị tổn hao gì như thế!
Hắn làm sao mà làm được?
“Không thú vị.”
Cố Trường Khanh tùy tay phủi phủi áo giáp trên người, giống như vừa rồi chỉ là bị dính một ít bụi vũ trụ mà thôi.
“Không thể nào!”
Tác Nhĩ không tin, trong vũ trụ sao có thể có tồn tại bậc này!
“Một lũ nhãi nhép các ngươi, thậm chí ngay cả khỉ cũng không bằng, có thể chết ở trong tay ta, đó chính là vinh hạnh của các ngươi!”
Cố Trường Khanh lạnh nhạt bá đạo nói như vậy, thông qua phòng livestream truyền khắp cả Tây vũ trụ.
Vĩnh Dạ Viêm Ma hung danh hiển hách, ở trong mắt Lam Tinh đế chủ của Nam vũ trụ này, thật sự chỉ là nhãi nhép?
Điều này khiến cho vô số sinh linh không thể tiếp nhận.
“Tên Cố Trường Khanh này thật sự là quá cuồng vọng, chẳng lẽ coi Tây vũ trụ chúng ta hết người rồi sao?”
“Cho dù lời người ta nói khó nghe, nhưng người ta nói là sự thật, ai dám ở trước mặt hắn nói mình không phải là nhãi nhép?”
Lời này khiến cho vô số người trầm mặc.
Tuyệt kỹ giống như Vĩnh Dạ U Liên, người ta ngay cả phòng ngự cũng không làm mà còn có thể phá được, cả Tây vũ trụ có mấy người có thể làm vậy mà vẫn không bị tổn hại gì?
Chân tướng vĩnh viễn là tàn khốc, ở đâu cũng như vậy.
“Tác Nhĩ, ngươi đang làm gì? Vì sao không giết hắn!”
Nhìn thấy Cố Trường Khanh hoàn hảo không hao tổn gì, Ngu Thành lập tức tức giận nói.
Tác Nhĩ có khổ không thể nói, dùng bao nhiêu phần thực lực tự ông ta rõ ràng, nhưng mà không còn cách nào, quả thực ngay cả thương cũng không làm bị thương được Cố Trường Khanh.
Đây xem như là mất mặt trước toàn bộ Tây vũ trụ, Tác Nhĩ nghĩ thầm trong lòng, nói: “Đợi ta ra tay lần nữa, nhất định một kích giết chết kẻ này!”
Nói xong, ba ngọn lửa sau lưng ông ta lại bắt đầu chuyển động, mỗi ngọn lửa chia thành ba, cuối cùng biến thành chín ngọn lửa màu đen.
“Có thể khiến ta sử dụng chiêu này, ngươi, rất tốt!”
Tác Nhĩ nói xong, chín ngọn lửa phía sau nối liền nhau tạo thành một vòng tròn, bay về phía Cố Trường Khanh.
“Xin lỗi, ta chơi đủ rồi!”
Cố Trường Khanh đã không còn hứng thú tiếp tục chơi, đang muốn ra tay bóp chết mấy tên nhãi nhép này thì bỗng nhiên hắn ồ lên một tiếng.
Lúc này, hắn cảm nhận được một luồng hồn lực huyền diệu đang dao động, tập trung vào linh hồn hắn.
Cùng lúc đó, bầu trời trên đầu hắn hiện ra một vòng tròn được nối liền bằng những ngọn lửa màu đen.
“Công kích linh hồn, lại là công kích linh hồn đặc biệt như thế! Có chút thú vị đây, ngươi xứng đáng được xưng là một con khỉ rồi.”
Công kích nhằm vào linh hồn có rất nhiều, nhưng mà giống như công kích có thể khiến Cố Trường Khanh cảm thấy không có chỗ để trốn thì chỉ có lần này.
Tác Nhĩ này nhất định từng trải qua chuyện đặc biệt gì đó.
Nhưng mà, cái gọi là công kích linh hồn này, ở trước mặt hắn cũng chỉ có như vậy thôi.
“Công kích linh hồn? Là cái gì? Rất lợi hại sao?”
“Ngươi biết cái gì, tuyệt kỹ của Vĩnh Dạ Viêm Ma đúng là Vĩnh Dạ U Liên, nhưng mà sát chiêu vô cùng tàn nhẫn của lão cũng chính là Hắc Ám Vĩnh Hằng này!”
“Có ý gì, chỉ là một cái vòng lửa màu đen trông rất bình thường kia?”
Có thần văn giả khó hiểu hỏi.
“Cơ thể bị xé nát thì vẫn còn cơ hội sống lại, nếu như linh hồn bị tiêu diệt thì sẽ hoàn toàn biến mất trong vũ trụ, năng lực của Hắc Ám Vĩnh Hằng chính là hoàn toàn chôn vùi linh hồn của một sinh linh.”
“Má nó! Này cũng quá độc ác rồi!”
“Nếu không sao lúc trước lại có nhiều thần văn giả không chết không thôi với lão như vậy?”
...
Cố Trường Khanh không hề động đậy, tránh cũng lười tránh, để vòng lửa màu đen tùy ý dừng trên đỉnh đầu, tiến vào thức hải của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận