Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 386: Sự Phẫn Nộ Của Tần Đế

Chương 386: Sự Phẫn Nộ Của Tần Đế
Một uy thế cực kỳ khủng bố bỗng ầm ầm xé rách trời cao.
Oanh!
Răng rắc!
Hư không bỗng nhiên xuất hiện một đạo kinh lôi màu bạc, nó uốn lượn vọt về phía quần thể khổng lồ của Đấu La cổ tộc.
Cố Trường Khanh vừa nhìn, thì ra là Hắc Long vào lúc Tần Đế bạo phát thì xuyên qua tầng mây, dùng cơ thể tráng kiện của mình dẫn lôi xuyên qua lòng đất, khiến cho tất cả thần văn giả đang ẩn nấp đều bị nổ ra ngoài.
A a a a…
Khốn kiếp!
Bộ phận kẻ yếu của Đấu La cổ tộc đã mất ý thức khi bị sét đánh, cho dù có tránh được thì cũng tràn ngập vẻ hoảng sợ, vội vàng tìm kiếm những thứ gì đó xung quanh để che chắn.
“Đều chết cho ta!”
Tần Đế mượn thiên cơ trong khoảnh khắc đó, phát ra tiếng rống giận điên cuồng, sẽ không cho bọn họ có cơ hội chạy trốn!
Hồng Lăng cũng giống như nhận được tín hiệu ra tay, cái đầu khổng lồ bỗng nhiên sinh ra một cái sừng cực lớn, chống dưới cái miệng của Hắc Long, dùng cơ thể Tinh Không cự thú của nó để chống đỡ bốn phương của tinh cầu, khiến cho lôi đình hoàn toàn xuyên thấu qua tinh thể mà không hề có góc chết nào.
“Đệt, các ngươi rất được!”
Cố Trường Khanh túm lấy Thần Vũ Tuyết Oánh và Từ Thi Tình, mỗi người một bên bay lên không trung, tránh đi sấm sét từ Thái Không Lôi có thể đủ để diệt tộc này.
Sau đó nhanh chóng bày ra kết giới, bảo vệ hai người ở bên trong.
Thần Vũ Tuyết Oánh đã trợn mắt há hốc mồm, cô ở Côn Luân sơn lâu như vậy, Tần Đế chưa từng bày ra lực lượng mạnh mẽ như thế.
Từ Thi Tình bảo cô mau im miệng, đừng có nói lung tung vào lúc này, Thần Vũ Tuyết Oánh hốt hoảng, vội nghe lời bụm chặt miệng mình lại.
Hình ảnh livestream vẫn đang được truyền đi, sinh linh toàn vũ trụ đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
“Đấu La cổ tộc có phải điên rồi không, dám trêu vào Lam Tinh?”
“Thái Không Lôi là khắc tinh của tộc bò sát, chỉ cần dính vào là sẽ phải chết không thể nghi ngờ, Tần Đế sao lại dùng đến loại phương pháp này?”
“Ngốc rồi à, tỷ năm trước Tần Đế dẫn dắt Lam Tinh Nhân Tộc quét ngang vũ trụ, chính là ở Bắc vũ trụ thì xảy ra chuyện, thật đúng là có trò hay để nhìn, một màn kịch lớn đó!”
.
Trái tim của Y Toa Bối Nhĩ đã treo lên tận cuống họng, nhất là khi nhìn thấy Cố Trường Khanh từ trong lôi võng thoát ra ngoài, bàn tay đang đặt trên đài chủ khống cũng hơi hơi phát run.
Tiểu Đoàn Đoàn che ngực, lúc này đã nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám nhìn hình ảnh chấn động như thế.
Lông mày A Nhĩ Nặc Hàn nhíu chặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh đó, thầm nghĩ trong lòng, thực lực của Tần Đế tăng lên không ít, nhưng nếu như không có Hồng Lăng và Hắc Long ở bên cạnh hiệp trợ, chỉ sợ ông ta ngay cả lo cho thân mình cũng rất khó khăn.
. . .
Số liệu của nền tảng trực tiếp dâng lên như thủy triều.
“Đấu La cổ tộc sắp bị đoàn diệt rồi, không ngờ sinh thời ta lại có cơ hội chứng kiến một màn lịch sử này!”
“Tộc bò sát không ai bì nổi, ai bảo các ngươi dám đối phó với Lam Tinh, chết chưa hết tội!”
“Tần Đế, Cố Tinh chủ, các ngài thật uy phong, phải cho toàn bộ vũ trụ biết thực lực của Lam Tinh chúng ta mạnh như thế nào.”
Nhân Tộc Lam Tinh tụ tập ở trước màn hình lớn tại các nơi, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương lại phấn chấn, đồng thời hướng hai đại đế phát ra niệm lực tất thắng.
Diệt trừ Đấu La cổ tộc!
Vương Dung nhìn thân ảnh Cố Trường Khanh bên ngoài tinh không, trái tim nhảy lên cổ họng rốt cuộc cũng hạ xuống vài phần.
...
Phía không gian bên này của Bắc vũ trụ đang chấn động kịch liệt, Tần Đế chủ động xuất kích, theo sát từng thần văn giả bạo thể mà chết của Đấu La cổ tộc, khiến cho Hắc Ngục đế giáp cũng theo đó tăng mạnh hẳn lên.
Một đạo Thái Không Lôi cuối cùng chớp lên rồi biến mất, Hắc Long phun ra long viêm nóng rực, thiêu hủy toàn bộ phần cơ thể tàn khuyết còn lại trong không trung thành bột phấn.
Thân thể to lớn của Hồng Lăng cũng chậm rãi thu nhỏ lại, gật gù đắc ý mà dẫm lên thi thể đã hóa thành tro, đi về phía Cố Trường Khanh.
Rống!
Rống rống!
Cơ thể Hắc Long co lại, cuốn lên cổ tay Cố Trường Khanh.
Thân thể Hồng Lăng chiếm cứ phần lớn không gian lúc này mới hiện ra toàn bộ, nó ngẩng cổ lên rống giận một tiếng, lại biến ảo thành một con cẩm lý (cá chép), bơi tới trước mặt Cố Trường Khanh tranh công.
“Thật sự chứng kiến lịch sử rồi, Đấu La cổ tộc toàn diệt!”
“Bất kể là Cố Tinh chủ hay là Tần Đế khi xưa đều quá mạnh, khó trách Nhân Tộc dám đối địch với toàn vũ trụ, nếu ta có một nửa thực lực của bọn họ thì ta cũng dám!”
Mọi người trong tòa nhà trung tâm cũng đều lộ ra vẻ mặt vui sướng trước thắng lợi.
Thân hình cao lớn của Tần Đế chiếm cứ toàn bộ hình ảnh, ông ta hơi nâng cằm, khí phách coi rẻ quần hùng khiến cho mọi người vì thế mà hoan hô.
“Không đúng!”
Cố Trường Khanh cảm giác được trong không gian đột nhiên sinh ra một tia khí tức dao động.
Y Toa Bối Nhĩ cũng tra xét ra được, lo lắng truyền tin: “Tinh Đế bệ hạ…”
Trong hình ảnh trực tiếp, một thân ảnh như tật phong chợt lóe lên, vẻ mặt khí phách vô địch vừa rồi của Tần Đế nhất thời cương cứng lại.
“Tinh Đế bệ hạ!”
Tần Đế vừa mới xoay người, còn chưa kịp thấy rõ mục tiêu thì thần văn Ma Đồng cường đại của Cố Trường Khanh đã bao phủ lên người ông ta, ông ta ngẩng đầu, thì thào hỏi: “Đây là cái gì?”
Y Toa Bối Nhĩ dùng tốc độ nhanh nhất phân tích, tin tức trong quang não của Cố Trường Khanh và cô hoàn toàn đồng bộ.
“Lai Sắt Ti Tháp, thần văn của cô ta là Ngân Khải Cự Tích, toàn bộ Đấu La cổ tộc, có thực lực xếp hạng hai trong các đồ đằng thần văn cổ xưa nhất!”
Tần Đế nghe được thông tin Cố Trường Khanh truyền âm tới, sự vui sướng do chính tay mình giành được đã không còn.
“Những con bò sát đáng chết, chỉ xứng sống trong lòng đất tanh tưởi!”
Hắc quang quanh thân Tần Đế ngưng tụ, thần uy của Hắc Ngục đế giáp trên người tràn ra, đôi mắt tối đen như mực, cảm xúc phẫn nộ nhanh chóng ngưng tụ.
Cố Trường Khanh không biết vì sao Tần Đế bỗng dưng lại phẫn nộ tới như vậy.
Vốn còn muốn hỏi ông ta một chút, vừa rồi vì sao lại nghĩ tới việc dẫn Thái Không Lôi xuống để kích sát Đấu La cổ tộc, nhưng hiện tại không phải là thời gian thích hợp để hỏi thăm những thứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận