Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 224: Vũ Trụ Chi Thành (3)

Tây vũ trụ.
Bên ngoài Vũ Trụ chi thành.
Tinh Không cự thú đang lo lắng bay quanh ở phương xa của Vũ Trụ chi thành, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gầm rú.
Mỗi một tiếng gầm đều khiến cho thần văn giả tụ tập ở ngoài cửa lớn run sợ trong lòng.
“Tuyệt đối đừng tới đây, cứ tiếp tục như vậy, linh hồn của ta cũng hỏng mất!”
“Rốt cuộc là ai bắt con của Tinh Không cự thú, đừng để cho ta tìm được ngươi, nếu không ta chắc chắn sẽ đánh hắn thành tro bụi!”
“Lúc nào thì cửa mới mở ra, nhỡ Tinh Không cự thú tức giận bất chấp tất cả xông tới, chúng ta liền xong đời!”
Không có ai chú ý tới có một bóng dáng khoác áo choàng dài đang lẫn vào trong đội ngũ thần văn giả ở trước cửa lớn.
“Các ngươi cảm nhận được chưa?”
“Cái gì?”
“Tràng vực của Vũ Trụ chi thành hình như mạnh hơn vừa nãy một chút.”
Một thần văn giả bỗng nhiên phóng ra thần văn của mình, nháy mắt ngọn lửa màu tím đã quấn quanh toàn thân gã rồi hóa thành Tử Tinh áo giáp.
Cảm nhận được uy áp nhàn nhạt trên người, người đó gật đầu rồi thu lại thần văn, nói: “Quả thực như thế, thần văn của ta bị áp chế rồi.”
Thần văn giả xung quanh nghe được thì cũng đồng loạt kích hoạt áo giáp, kinh ngạc phát hiện đúng là có chuyện này.
Tràng vực của Vũ Trụ chi thành đang dần dần lớn hơn.
Tinh Không cự thú cũng đồng thời cảm nhận được biến hóa của tràng vực, bỗng nhiên trở nên nóng nảy.
“Không ổn! Nó muốn xông tới đây!”
“Chạy mau!”
“Ta không muốn…”
Một tiếng hét thảm vang lên, vài thần văn giả cách Tinh Không cự thú gần nhất trực tiếp bị va chạm hung ác của nó làm cho bay ngược ra ngoài, nửa đường đã hóa thành huyết vụ.
Những thần văn giả còn lại thì nháy mắt kích hoạt áo giáp, chỉ hận mình trốn không đủ nhanh.
Nhưng mà hình thể của Tinh Không cự thú thực sự quá lớn.
Từng mảng huyết vụ giống như pháo hoa, ở trước cơ thể to lớn của nó, ngay cả chút gợn sóng cũng không bằng.
“Cứu ta!”
Một thần văn giả thấy mình sắp bị đụng trực diện với Tinh Không cự thú đang xông tới, gã tuyệt vọng phát ra tiếng kêu cứu, nhưng mà làm sao lại có người để ý tới.
Mắt thấy thần văn giả này sắp hóa thành tro bụi vũ trụ, gã tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, hối hận vì đã đến tham gia lần náo nhiệt này.
Bỗng nhiên, đúng lúc này.
Không gian hơi gợn sóng, một sức mạnh to lớn không thể địch nổi bỗng nhiên giáng xuống.
Tinh Không cự thú trong tầm mắt tất cả các thần văn giả còn to lớn hơn cả hằng tinh bỗng nhiên khựng lại, như biến thành một hình ảnh cố định.
“Đây là!”
Thần văn giả đều đồng loạt nhìn về nơi phát ra sức mạnh to lớn kia.
Chỉ thấy nơi đó có một cánh cửa truyền tống lơ lửng xuất hiện, sức mạnh to lớn giam cầm Tinh Không cự thú chính là phóng ra từ trong đó.
Agrhhh….
Sau đó lại nghe được hai tiếng rồng ngâm càn quét phóng tới.
“Má nó! Là ai tới?”
“Ta không nhìn lầm chứ? Đó là Tinh Không cự thú đấy! Cường giả thần bí giáng lâm cứ như vậy mà giam cầm nó?”
“Toàn vũ trụ, ai có thể dễ dàng giam cầm Tinh Không cự thú như thế?”
Những thần văn giả đang chạy trốn đều bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ đến ngây người.
Đồng thời, đám người Trương Hổ đang xem trực tiếp cũng không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, trực tiếp nhảy dựng lên: “Đây là… tiếng gầm của song long ở sau lưng lão đại, lão đại đã qua đó rồi sao?”
“Ai có thể nói cho ta biết, tiềm lực của lão đại hiện giờ rốt cuộc là bao nhiêu?”
“Hiện tại lão phu có tiềm lực là một vạn bảy nghìn sao, nhưng mà cũng không dám tới ngăn cản Tinh Không cự thú.”
Ông lão điên uống một ngụm rượu, từ từ nói.
“Nói như vậy, tiềm lực hiện tại của lão đại ít nhất cũng phải hơn hai vạn, đây cũng khủng bố quá rồi!”
“Vốn tưởng rằng chênh lệch của chúng ta với lão đại đã không còn lớn như vậy nữa, kết quả vẫn là ta nghĩ nhiều rồi.”
Vẻ mặt đám người Trương Hổ, Thao Thiết đều không có chút suy sụp nào, ngược lại còn vô cùng hưng phấn.
“Thật sự là may mắn của Nhân Tộc ta!”
Ông lão điên thầm cảm khái.
“Thì ra ngươi đã đạt tới cấp bậc này rồi!”
“Bí mật của Vũ Trụ chi thành này, hy vọng ngươi có thể vạch trần.”
Tần Đế nhìn Cố Trường Khanh trong hình chiếu, trong đầu hiện lên một màn mà chính ông ta đã gặp được trong Vũ Trụ chi thành từ một tỷ năm trước.
Rống!
Tinh Không cự thú bị giam cầm há mồm phát ra tiếng rít gào thống khổ.
Gần đó lại có vài thần văn giả tới gần muốn xem náo nhiệt, nhưng nháy mắt đã biến thành huyết vụ.
Dọa cho những thần văn giả khác đang muốn tới gần đồng loạt lùi về sau.
Oanh!
Lúc này, Cố Trường Khanh mặc áo giáp chung cực đang từ bên trong trùng động truyền tống đi ra.
Song long sau lưng một đen một xám với ánh mắt âm u bạo ngược vô cùng.
“Người này là ai? Uy áp thật đáng sợ!”
“Ai biết không? Ngay cả Tinh Không cự thú cũng có thể giam cầm, có cần nghịch thiên vậy không?”
“Tư thái kia quả thực là bá đạo vô địch! Ai biết thân phận của hắn không?”
Tư thế bá đạo của hắn đập vào trong mắt của vô số thần văn giả đang chạy trốn tới chỗ xa, tất cả đều lộ ra vẻ rung động và nghi hoặc.
Nơi này là Tây vũ trụ, chuyện xảy ra ở Nam vũ trụ còn chưa truyền tới đây.
Cố Trường Khanh giương mắt, nhìn về phía Tinh Không cự thú đang bị Minh Thần niệm lực giam cầm ở phía xa.
Rống!
Tinh Không cự thú giãy dụa, lực lượng có thể diệt thế trong cơ thể không ngừng cuộn trào mãnh liệt, hai mắt đều biến thành màu đỏ đậm.
Mục đích Cố Trường Khanh tới đây chính là thu phục Tinh Không cự thú, lúc này hắn truyền cho nó một đạo thiện niệm.
Nhưng mà Tinh Không cự thú đang bị giam cầm giờ phút này đã lâm vào trạng thái bạo nộ.
Nó trực tiếp bác bỏ thiện niệm của Cố Trường Khanh.
Con gái của nó bị một thần văn giả ở đây bắt giữ, thân là mẫu thân, làm sao nó bình tĩnh cho được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận