Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 60: Lá Bài Tẩy Cuối Cùng

Con quái thú thần bí chỉ phun ra một hơi mà còn kinh khủng hơn so với việc vận dụng vũ khí hạt nhân.
Phá hủy hơn một nửa thành Hải Châu, những đám mây hình nấm chói lọi dâng lên cả tầng mây, trông vô cùng đồ sộ.
Cố Trường Khanh đã đến muộn một bước, vật tư bên trong tòa thành này nhiều như vậy, hết thảy đều đã bị con súc sinh kia hủy diệt.
“Đáng sợ quá!”
“Đó là quái thú gì?”
“Vị kia là Cố đại lão của Long Quốc đúng không?”
“Áo giáp mà hắn mặc… so với chúng ta mà nói thì trông cao cấp hơn nhiều.”
Những siêu văn nhân đã chạy ra khỏi thành phố đều nhìn đám mây hình nấm cao tận chân trời ở nơi xa mà cảm thấy hãi hùng khiếp vía, nhưng lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về thân ảnh đang cầm Huyết Mâu đứng ở trên cao.
“James, đạn hạt nhân đâu?”
Cố Trường Khanh nhìn con quái thú ở đối diện, sau đó quay người nhìn James Kohler, đôi mắt một đen một đỏ khiến người khác khiếp sợ.
“Xin lỗi! Vừa rồi bị dọa đến mức quên mất tiêu!”
James Kohler ngượng ngùng nói, sau đó lấy ra một cái điều khiển từ xa rồi ấn nút khởi động.
Oanh!!
Bên trong một căn cứ quân sự ở thành Hải Châu, nơi không bị lọt vào phạm vi phá hủy, một viên đạn hạt nhân có tác dụng gây nhiễu được bắn lên trời, nổ tung ở độ cao hai mươi nghìn mét trên không trung.
Ánh lửa cực chói mắt ngay lập tức lan ra không biết bao nhiêu dặm xung quanh.
“Hửm? Đạn hạt nhân gây nhiễu?”
Tại Thủ đô E quốc.
Bên trong văn phòng nghị trưởng, Phổ Cách Kinh Tư vừa mới mở hình ảnh của vệ tinh ra thì đột nhiên tín hiệu hoàn toàn biến mất, khiến cho ông ta không khỏi nhíu mày thật chặt.
“Đại ca, M quốc này đang định làm cái gì mà lại phải che chắn không cho chúng ta xem? Hay là có bí mật gì không thể để cho ai biết?”
Siêu văn nhân mạnh nhất E quốc là Phổ Cách Đản Tư từ sô pha đứng dậy nói: “Có cần ta tự mình qua đó hay không? Lấy thực lực của ta, chỉ cần bốn mươi phút là có thể đến nơi.”
“Được, ngươi đi xem xem, nhớ đừng để bọn họ phát hiện!”
Phổ Cách Kinh Tư cũng muốn biết M quốc đang âm thầm giở trò quỷ gì.
Phổ Cách Đản Tư gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, bóng dáng cao lớn như núi rất nhanh đã biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này, vệ tinh của các nước Long Quốc, Ấn Phạn Quốc, D Quốc, F Quốc, Y Quốc cũng đồng thời cảm nhận được sự xao động của một làn sóng năng lượng cực kinh khủng, hơn nữa cũng đồng thời bị gây nhiễu.
Ngay cả nhìn cũng chưa nhìn rõ tình hình thì tín hiệu đã hoàn toàn tắt ngúm.
Tại lần tận thế dị biến này, tổn thất của D Quốc, F Quốc và Y Quốc đều không tính là quá lớn.
Người phương Tây không phản cảm đối với việc xăm hình như người phương Đông, xăm hình đối với họ chỉ là một sở thích, vì vậy nên số lượng siêu văn nhân của các quốc gia phương Tây rất đông đảo.
. . .
M quốc, thành phố Hải Châu.
Con quái thú thần bí ngẩng đầu nhìn vụ nổ mạnh trên bầu trời, con mắt màu xanh lam đậm lộ ra mấy phần khinh thường.
Sau đó, ánh mắt nó tập trung vào Cố Trường Khanh đang đứng trên không trung tòa thành.
Cố Trường Khanh đối mặt trực diện với nó, đôi mắt hai màu đỏ đen lộ ra ánh sáng khiếp người, trên phần ngực của bộ giáp Kỳ Lân đang có màu sắc của lực lượng ngũ hành chậm rãi chuyển động.
Rống!
Đột nhiên con quái thú thần bí rống lớn một tiếng, phần sống lưng của nó lại phát sáng, năng lượng màu xanh đậm lại bắt đầu ngưng tụ trong miệng nó, oanh một tiếng phun thẳng về phía Cố Trường Khanh.
Thoáng chốc, một chùm sáng năng lượng còn hung mãnh hơn vừa rồi, chói mắt đến nỗi làm cho người khác không thể nhìn thẳng, giống như mặt trời cuồn cuộn phóng tới.
“Cố tiên sinh, ngươi có thể ngăn nổi không?”
James Kohler vô thức mà nuốt một ngụm nước miếng, cơ thể theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy.
Những người khác cũng như thế, nếu không có Cố Trường Khanh đang chắn trước người bọn họ thì họ đã sớm chạy mất dạng từ lâu.
Cố Trường Khanh lại hờ hững không nói gì, ý niệm vừa động, vòng xoay Kỳ Lân trước ngực liền tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, sau đó là từng thanh âm vù vù vang lên, hóa thành một cái Ngũ Hành Tinh Mang Trận cỡ lớn còn to hơn chùm sáng năng lượng đang ầm ầm phóng tới, chặn đứng nó lại.
Vù!
Năng lượng ánh sáng kia vừa tiếp xúc với Ngũ Hành Tinh Mang Trận thì một màn quỷ dị liền xuất hiện, vậy mà lại bị nó hoàn toàn hấp thu trong nháy mắt.
Oanh!
Hấp thu xong chùm sáng, Cố Trường Khanh như sấm chớp phóng ra, đạp lên không khí dưới chân, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, chốc lát đã xông tới cách con quái thú thần bí không xa.
Lĩnh vực Minh Thần kích hoạt, bao trùm phạm vi mười dặm xung quanh.
Dưới sự bao trùm của lĩnh vực Minh Thần, thân hình của con quái thú thần bí chấn động, trong nháy mắt hình thể của nó đã nhỏ lại còn hơn bảy trăm mét.
“Nhân loại, có chút bản lĩnh đấy! Ta chỉ muốn lên đây ăn chút thịt, chưa từng nghĩ sẽ gặp phải kẻ địch khó chơi như ngươi.”
Đang lúc Cố Trường Khanh muốn nhanh chóng xuất kích giải quyết nó thì đột nhiên từ miệng nó lại nhả ra tiếng người, sau đó quanh thân nó bỗng xuất hiện một luồng sáng màu đen, vậy mà lại biến thành một sinh vật có áo giáp quái thú!
Không sai, ở trong mắt nó, nhân loại chính là một bữa thịt.
Hửm?
Thân hình Cố Trường Khanh khựng lại, ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm vào đối phương.
Quái thú mà cũng có thể kết hợp với áo giáp?
Kiếp trước sao hắn lại không biết?
“Rất kinh ngạc phải không?”
Sinh vật có áo giáp quái thú cười gằn, sau khi áo giáp kết hợp với cơ thể thì nó không còn chịu áp chế từ lĩnh vực Minh Thần nữa.
Áo giáp Minh Thần tứ giai, trong cùng cấp hoặc trên một đến hai cấp đều không có địch thủ, nhưng đáng tiếc cấp bậc hiện tại vẫn quá thấp.
Nếu như Cố Trường Khanh cũng là bát giai thì chỉ cần sử dụng một cái siêu văn là có thể giết chết đối phương.
Cố Trường Khanh không vội vã ra tay, hắn chỉ lặng yên đứng quan sát nó, cuối cùng mở miệng thăm dò: “Ngươi tới từ cánh cửa ở dưới biển sâu kia?”
Hắn không hề sợ hãi, hiện tại hắn có thể điều động một chút lực lượng của siêu văn Ma Tổ La Hầu, nhưng cũng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.
Nhưng dù chỉ là một chút này thì cũng là sức mạnh kinh thế hãi tục.
Đây chính là lá bài tẩy cuối cùng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận