Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 117: Áo Giáp Hạo Thiên Đế Xuất Hiện

“Lạc Yên cung chủ, nếu thật sự nuốt không trôi cục tức này thì trực tiếp mời thích khách của Hắc Ngục Điện Đường tới giết hắn đi!”
Trong văn phòng của Đặc Lan Lạp Khắc, thấy đối phương đã kết thúc cuộc nói chuyện, hắn liền không có ý tốt mà đề xuất.
Hắc Ngục Điện Đường là tổ chức thích khách đệ nhất vũ trụ, tôn chỉ chính là, chỉ cần ngươi đưa ra được cái giá tương xứng thì giết ai cũng không thành vấn đề.
“Nói sau đi!”
Diệu Lạc Yên lãnh đạm nói xong thì chủ động chấm dứt cuộc trò chuyện.
“Cười chết ta mất!” Đặc Lan Lạp Khắc cười ra tiếng.
Thư ký Lam Khê của hắn khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc, không phải chúng ta muốn tạo quan hệ tốt với Cố Trường Khanh sao, vì sao lại phải giúp Siêu Tinh học cung, hiện giờ ấn tượng của chúng ta trong lòng hắn khẳng định rất kém.”
“Chúng ta là người làm ăn, lợi ích đứng trước tất cả, nếu hắn vì thế mà ghi hận chúng ta, vậy ta cũng không có cách nào.”
Đặc Lan Lạp Khắc hơi nhíu mày, “Chẳng qua ta không nghĩ tới, kẻ này thật sự quá cuồng vọng.”
Lam Khê thở dài, “Ai bảo hắn có tư cách này…”
Đặc Lan Lạp Khắc gật đầu, “Quả thật có tư cách, nhưng cũng khiến ta cảm thấy rất khó chịu.”
“Bên phía Địa Ngục Tinh có bao nhiêu siêu văn nhân qua đó? Bọn họ còn dám tiến vào Lam Tinh hay không?”
Lam Khê trả lời: “Ít nhất cũng có mấy chục vạn, tất cả đều là cấp mười hai, cánh cửa của Địa Ngục Tinh kia hiện tại cũng chỉ có thể cho người cấp mười hai đi vào.”
“Từ tin tức truyền về từ bên đó, có thể thấy bọn họ tựa hồ muốn đi tới vây công cái vị ở Lam Tinh kia.”
Đặc Lan Lạp Khắc nghe thế thì cười nói: “Vây công, bọn họ có thể đánh lại hắn sao?”
“Một đám ngu xuẩn bị Siêu Thiên Đế Tộc lấy ra làm kẻ táng mạng mà không hay biết.”
Vù!
Anh ta vừa dứt lời, siêu não trên bàn làm việc bỗng vang lên giọng nói của trợ lý: “Tổng giám đốc, cấp trên vừa đưa ra chỉ thị, bảo chúng ta không được ra tay can thiệp tới chuyện của Lam Tinh nữa, nhất là mở ra Siêu Thần Trùng Động, nếu không hậu quả tự chịu.”
“Biết rồi.”
Ánh mắt Đặc Lan Lạp Khắc lóe lên, thấp giọng nói: “Xem ra bà ấy đã chú ý đến chuyện ở Lam Tinh.”
Lam Khê kinh ngạc, “Ngài đang nói tới Đế Khâm đại nhân?”
“Ngoại trừ người đó ra thì còn có thể là ai, xem ra bà ấy vẫn nhớ mãi không quên người đàn ông kia, cho dù hiện tại đã có nhân loại mới thì vẫn muốn giúp đỡ một tay!” Đặc Lan Lạp Khắc nói.
. . .
Tòa thành trung tâm của Đế Quốc, chiến khu thứ chín, bên ngoài cây cầu khoa học kỹ thuật dài vạn mét thông tới trung tâm của tòa thành.
Chu Tước và Trương Hổ đã đánh tới tận đây.
Cây cầu khoa học kỹ thuật dài đến vạn mét, rộng hơn nghìn mét hiện ra trước mắt, không biết phải sử dụng chất liệu gì mới có thể tạo thành.
Dưới cầu có thể nhìn thấy vực sâu không thấy đáy, cho dù là dùng tinh thần lực thăm dò cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.
Dưới cửa vào của tòa thành hạch tâm có một người máy oai hùng to lớn mặc áo giáp màu vàng kim đang đứng.
Nếu để những cường giả trong vũ trụ nhìn thấy áo giáp mà người máy này mặc thì nhất định sẽ cực kỳ kinh hãi.
Giáp Hạo Thiên Đế: dung hợp ba mươi cái siêu văn.
Gần bằng với áo giáp Thần Uyên Đế của Đế Quốc Chi Chủ.
“Trương ca, người máy này không phải thứ chúng ta có thể đối phó, chỉ cảm nhận khí thế trên người nó thôi cũng đủ khiến hai chân ta như nhũn ra.”
Chu Tước nhìn cơ thể to lớn của người máy ở cuối cây cầu, có chút khiếp đảm nói.
Ánh mắt Trương Hổ tràn ngập lo lắng, gật đầu nói: “Khí thế này… cho ta cảm giác không thể địch lại, vẫn là gọi lão đại tới mới được.”
Chu Tước nói: “Vậy đi thôi, đi tìm lão bản!”
“Đi!”
Trương Hổ cũng mau chóng rút lui.
Người máy ở cuối cầu kia, bọn họ thực sự không có dũng khí đi đánh.
Ngay cả thử ra tay cũng không dám.
Lấy tốc độ nhanh nhất quay lại chiến khu thứ nhất.
Từ sau khi mọi người đánh hạ chiến khu này, cửa thành đã mở ra.
Hai người rời khỏi, đi thẳng về phía Đại Tây Dương.
Giống như hai tia sáng xẹt ngang chân trời, không bao lâu sau đã tới hải vực tam giác Bermuda.
Tu La Vương Tọa ở phía xa hấp dẫn ánh mắt bọn họ.
Biết lão bản đang ở bên đó, hai người liền phi thân qua, đáp xuống dưới vương tọa.
Cả hai tò mò nhìn thoáng qua Thương Vấn Thiên ở phía dưới nửa chết nửa sống, tứ chi và hai mắt đã không còn, đang lăn lộn kêu rên không ngừng, sau đó mới nhìn Cố Trường Khanh, báo cáo tình hình: “Lão đại, ta và Chu Tước đã đánh hạ gần hết tất cả chiến khu, có điều ở cuối thành hạch tâm vẫn còn một người máy đứng canh giữ, ta và Chu Tước đã quan sát hồi lâu, nhận thấy bọn ta không phải là đối thủ của nó. Chỉ là khí tràng mà nó phóng ra cũng khiến chúng ta cảm thấy không thể nào chiến thắng nổi.”
Chu Tước gật đầu nói thêm: “Đúng vậy lão bản, người máy đó mặc một thân áo giáp vàng kim, uy nghiêm không thể xâm phạm, khiến người ta ngay cả ý nghĩ muốn đối địch với nó cũng không dám. ”
Nghe bọn họ nói như vậy, Cố Trường Khanh từ chỗ ngồi đứng dậy, nói: “Ta tự đi một chuyến xem xem, các ngươi ở đây canh chừng cánh cửa dưới biển kia, chỉ cần có siêu văn nhân từ bên ngoài tới thì lập tức giết không tha!”
Dứt lời, hắn hoành không ngang trời rời đi, trong nháy mắt thân ảnh đã hoàn toàn biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận