Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 340: Mất Đi Quyền Khống Chế

“Kẻ thôn phệ tinh không? Vậy mà lại là quái vật này! Chẳng trách không thể tra xét được bất cứ thông tin gì!”
Cuối cùng L9527 cũng hiểu được, vì sao ngay cả quyền hạn của Triều Ca thành cũng không thể tra xét được bất cứ tin tức gì của kẻ xâm nhập.
Kẻ thôn phệ tinh không, một loại sinh vật ký sinh trong khe nứt không gian, dựa vào việc cắn nuốt lực lượng không gian để sinh tồn.
Nếu không phá mở không gian thì không thể phát hiện khí tức của nó.
Nếu nó đã chết, vậy thì “người thừa kế” hẳn là có thể thuận lợi đi ra rồi?
Thu được tin tức kẻ thôn phệ tinh không đã chết, vài thần văn giả hắc ám không còn lòng dạ nào tham chiến, tất cả đều bỏ chạy.
L9527 chỉ huy phân thân của mình đuổi bắt, còn nó thì đi tới bên dưới thần phù chi nhãn, chuẩn bị đóng lại không gian thí luyện, thả tất cả mọi người ra.
Nhưng mà khi nó dùng thần niệm chạm vào thần phù chi nhãn, L9527 sắc mặt đại biến.
“Sao lại thế này? Sao ta lại mất đi quyền khống chế của Triều Ca thành?”
. . .
Tàn ảnh đang dùng toàn lực đuổi bắt thần văn giả hắc ám, nhưng lúc này L9527 đã hoàn toàn không còn tâm tình.
Giờ phút này, tất cả liên quan đến Triều Ca thành đã không còn nằm trong quyền khống chế của nó.
Làm bảo hộ chi linh, thời gian mà nó khống chế tòa thành thị này đã chỉ còn lại khái niệm của một chuỗi con số.
Bỗng nhiên lại mất đi cảm giác này.
So với chuyện gì cũng khó chịu hơn.
“Sao có thể như vậy?”
L9527 khó hiểu, kẻ thôn phệ tinh không rõ ràng đã chết.
Không gian đã không còn hỗn loạn, tất cả hẳn phải trở lại bình thường mới đúng.
...
Trong không gian thí luyện, Cố Trường Khanh vẫn chưa đợi được không gian biến mất.
Trên mặt hắn giờ lại hiện lên vẻ khó hiểu.
“Hiểu rồi, ta hiểu rồi!”
Giữa thức hải của hắn, có hàng loạt khe nứt không gian đang không ngừng sinh ra rồi lại tan biến.
Đó là hắn dùng lực lượng nghịch chuyển thái cực âm dương, không ngừng hoàn nguyên lại một quá trình đó.
Chỉ vì để thấy được rõ ràng bất cứ chi tiết nào trong đó.
Vù…
Vô số không gian dao động từ trên đế giáp màu xám trắng của hắn chậm rãi lan tràn ra ngoài, dung hợp hoàn mỹ cùng với không gian thí luyện.
Vô thanh vô tức, một không gian trùng động cao bằng một người chậm rãi mở ra trước mặt hắn.
“Thành công!”
Cố Trường Khanh hưng phấn nắm chặt tay.
Đã trải qua vô số lần biến đổi, cuối cùng cũng hiểu ra.
Giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng thành công lĩnh ngộ được quy tắc của mảnh không gian này.
Sau khi tiến vào Vũ Trụ chi thành vẫn luôn không thể sử dụng thần thông không gian, nhưng tại lúc này tất cả đều đã khôi phục bình thường.
Chỉ là hiện tại lĩnh ngộ được cũng không phải tất cả.
Còn cần tiến thêm một bước lĩnh ngộ nữa mới có thể thật sự ứng dụng tự nhiên.
Nhưng đối với tình huống trước mắt mà nói thì như vậy đã đủ.
“Ta cũng nên ra ngoài thôi, không biết bên chỗ mấy người Hoàng Đế như thế nào rồi.”
Cố Trường Khanh xác định, thời không loạn lưu và khe nứt không gian cũng sẽ không làm bọn họ bị thương.
Điều lo lắng duy nhất chính là bọn họ sẽ bị truyền tống đến không gian không biết.
Trong cảm giác của hắn, sau khi trùng động được mở ra, không gian mà mắn có thể cảm nhận được đâu chỉ có hàng ngàn hàng vạn.
Cho dù là kẻ thôn phệ tinh không cũng cần phải dựa vào vô cùng vô tận xúc tua để cắm rễ trong những không gian đó mới có thể điều khiển được nó tự nhiên.
Một khi bọn họ bị cuốn vào không gian không biết, thì thật sự chính là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Cố Trường Khanh dùng thần niệm tìm kiếm một phen, sau đó nhấc chân bước vào trùng động.
Trên bầu trời của Triều Ca thành, một cái trùng động mở ra, một uy áp cực kỳ khủng bố giáng xuống, thân ảnh của Cố Trường Khanh xuất hiện ở trung tâm của thành thị.
“Là ngươi! Người thừa kế!”
L9527 có chút ngoài ý muốn nhìn Cố Trường Khanh, mặc dù trong lòng nó đang hy vọng nhìn thấy người thừa kế phá không mà ra.
Nhưng mà Cố Trường Khanh cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt, ít nhiều cũng khiến nó có chút bất ngờ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Trường Khanh vừa mở miệng hỏi xong thì đã cảm ứng được những thần văn giả hắc ám đang chạy trốn tứ phía, trong lòng đã sáng tỏ vài phần.
Bá!
Bốn tia huyết quang phá không mà đi.
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Bốn thần văn giả hắc ám thậm chí còn chưa kịp thấy rõ huyết quang là cái gì thì đã bị huyết quang xuyên thấu qua cơ thể, chớp mắt đã mất đi sinh mệnh.
Vẻ mặt L9527 có chút phức tạp, nhìn thấy bốn tên thần văn giả hắc ám đang bị bốn cái huyết mâu cố định lại.
“Chỉ trong một thời gian ngắn, người thừa kế sao có thể tăng cấp nhanh như vậy?”
L9527 không biết, vì hạn chế trong quy tắc của Vũ Trụ chi thành nên trước đó Cố Trường Khanh có rất nhiều thủ đoạn nhưng không phát huy được uy lực mạnh nhất.
Sau khi hắn nắm giữ được quy tắc không gian, áp chế của không gian này đối với hắn đã càng ngày càng nhỏ.
Phải biết rằng tại nguyên vũ trụ, hắn đã ở ngoài Siêu Thoát chi cảnh, Cố Trường Khanh muốn xuyên qua không gian thì ngay cả trùng động cũng không cần phải mở.
Tiến vào Vũ Trụ chi thành thì lại không thể mở ra trùng động.
“Không biết vì sao Triều Ca thành lại bị thần văn giả hắc ám xâm phạm, quan trọng nhất là ta đã mất đi quyền khống chế với Triều Ca thành!”
L9527 giải thích.
“Có ý gì? Không còn quyền khống chế, có phải nghĩa là cũng không thể đóng lại không gian thí luyện?”
Cố Trường Khanh không hề để ý đến quyền khống chế gì đó, hắn chỉ muốn biết đám người Hoàng Đế làm sao ra ngoài.
“Quả thực là thế.”
L9527 cũng không giấu giếm.
“Ngươi có biện pháp nào không?”
Cố Trường Khanh đã chuẩn bị tốt, nếu không có cách nào mở ra thì cũng chỉ có thể cường ngạnh phá vỡ lối vào.
“Không có.”
L9527 thật cẩn thận nói, nó có thể cảm nhận được tâm tình của Cố Trường Khanh có vẻ như đang không quá tốt.
“Chẳng qua, ngươi là người thừa kế, có thể thử một chút xem liệu có thể lấy được quyền khống chế của Triều Ca thành không.”
Cố Trường Khanh nâng tay, đang chuẩn bị mở ra trùng động, mạnh mẽ phá vỡ không gian, lúc này nghe được lời nói của L9527 thì hơi sửng sốt.
“Ta phải làm thế nào?”
“Để thần văn lực của ngươi bao trùm lên ký hiệu mắt thần!”
L9527 chỉ vào ký hiệu hình con mắt đang lơ lửng trên không trung ở trung tâm thành thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận