Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 215: Hy Vọng Cuối Cùng (2)

Giờ phút này, tất cả tộc nhân của Siêu Thần Cổ Tộc đã lâm vào hoảng loạn, có vài người đã muốn nhanh chóng rời khỏi tinh cầu này để lánh nạn.
Bởi vì bọn họ hiểu được, một khi Cố Trường Khanh giết vào, tất cả bọn họ sẽ không tránh khỏi cái chết.
Trận chiến diệt tộc này cũng không phải chỉ nói miệng, cái giá của thất bại sẽ vô cùng thê thảm.
Vừa rồi còn ba hoa, hiện tại khi thất bại tới, tộc nhân của Siêu Thần Cổ Tộc mới cảm nhận được sự sợ hãi, mới hiểu được sự ba hoa sẽ phải trả giá đắt.
Nhưng mà, ngay tại lúc bọn họ dìu dắt nhau ra khỏi Siêu Thần Cổ Tinh thì lại hoảng sợ phát hiện, giờ phút này bên ngoài cả tinh cầu đã bị bao vây bởi một tầng chắn!
Người bên ngoài có thể đi vào, nhưng người bên trong lại không thể đi ra, nếu như là chiến đế cấp chín mươi chín, muốn đánh vỡ tấm chắn này thì có lẽ cũng không khó.
Nhưng đối với đám người bình thường này mà nói, đây chính là cách biệt giữa trời với đất, bọn họ đã không còn cách nào có thể vượt qua tấm chắn này một bước, tất cả đều bị nhốt lại bên trong Siêu Thần Cổ Tinh.
Tấm chắn này đúng là do Cố Trường Khanh phóng ra, hắn muốn để cho toàn bộ Siêu Thần Cổ Tộc phải trả giá.
“Xong đời, tất cả chúng ta đều chỉ có thể chờ chết!”
Mỗi tộc nhân của Siêu Thần Cổ Tinh lúc này đều tâm như tro tàn, tất cả như bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục.
Bởi vì lúc này, Cố Trường Khanh mặc áo giáp chung cực, dáng người cao lớn thẳng tắp đang đạp không từng bước từng bước đi về phía tinh cầu của bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, có một dáng người thon dài khác đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Cố Trường Khanh.
Người tới, chính là Ngục Hoàng!
“Chờ đã, chẳng lẽ, còn có hy vọng?”
“Đây… đúng là người đứng đầu Hắc Ngục điện đường, sao gã lại hợp tác với nền tảng Siêu Thần rồi?”
“Đây là Ngục Hoàng trong lời đồn sao? Nghe nói trên người gã có Hắc Ngục đế giáp một trăm linh tám tầng, không phải cùng một đẳng cấp với Thần Vũ Trường Không trước đó, Cố Tinh chủ lần này lại gặp phải đối thủ rồi?”
Tròng phòng livestream Alpha, sinh linh trong vũ trụ cũng chấn kinh trước sự xuất hiện của Ngục Hoàng.
Ánh mắt của mọi người của Đế Quốc Lam Tinh cũng đang nhìn chằm chằm vào Ngục Hoàng.
“Kỹ nữ thối tha Đế Khâm Na Tịch này, thì là còn mượn sức của Ngục Hoàng, chẳng trách bà ta lại dám công khai tuyên chiến với chúng ta!” Vẻ mặt Hầu Vương lạnh băng nói.
“Hắc Ngục điện đường, chỉ cần đưa được giá cả, cái gì bọn họ cũng làm, xem ra là do Đế Khâm Na Tịch trả giá cực lớn mời tới.”
Giọng nói của A Nhĩ Nặc Hàn trầm thấp, không ngờ Đế Khâm Na Tịch lại mời được Ngục Hoàng tới.
Ả đàn bà này, quả thực đủ cẩn thận.
Nếu như không có Cố Trường Khanh, vậy thì đối mặt với sự tiến công của Đế Khâm Na Tịch, Đế Quốc Lam Tinh sẽ phải xử lý thế nào? Chẳng lẽ tất cả đều dựa vào một mình Hoàng Đế sao?
Thực hiển nhiên, Đế Quốc Lam Tinh chắc chắn sẽ thất bại.
Lần này sở dĩ Đế Khâm Na Tịch rơi vào bất lợi, không phải vì kế hoạch không đủ chu toàn, mà tất cả đều là vì sự tồn tại nghịch thiên của Cố Trường Khanh.
Nhìn dáng người có thể uy hiếp cả vũ trụ kia, sự sùng bái của A Nhĩ Nặc Hàn đối với hắn đã đạt tới đỉnh điểm, đây mới là thần bảo hộ chân chính của Nhân Tộc.
Mà đám người Hầu Vương dù nhìn thấy Ngục Hoàng cũng không có chút kích động nào, bọn họ cảm thấy thực lực của lão đại nhất định không có vấn đề gì.
Hoàng Đế thì thoải mái ngồi trên sô pha, lấy ra cái tẩu hút thuốc, cười nhạt nói: “Ta nhìn thấy được sự vô địch trên người Cố tiểu hữu, dù ai đến cũng vô dụng thôi!”
...
“Ồ?”
Cố Trường Khanh nhìn bóng dáng đứng ở phía xa kia, dưới mũ giáp phát ra một thanh âm nghiền ngẫm.
Ngục Hoàng đi ra từ cánh cửa truyền tống, trên người mang theo luồng sát khí lạnh lẽo đến cực điểm.
Gã ngưng mắt đánh giá Cố Trường Khanh, thấp giọng cười nói: “Nam vũ trụ có thể xuất hiện một kẻ như ngươi đúng là khiến cho ta bất ngờ, chúng ta tới đánh một trận đi!”
Ngục Hoàng mặc tây trang phẳng phiu, trên mặt tràn ngập tự tin.
Đây không phải chỉ là yên tâm về thực lực bản thân, quan trọng hơn là gã có một chỗ dựa mà tất cả sinh linh trong vũ trụ đều không thể tưởng tượng ra, đó là Hắc Diễm Chi Ấn!
Gã thầm nói: “Diễm lão, kẻ này ở ngay trước mắt, làm thế nào?”
“Có thể thử xem có thể trấn áp hắn hay không, nếu không được thì lúc tất yếu ta sẽ cho ngươi lực lượng, có thể quật khởi hay không, phải xem trận chiến này rồi!”
Sau đó, bên tai gã vang lên một âm thanh già nua.
Nghe vậy, Ngục Hoàng càng thêm tự tin, trong mắt sôi trào chiến ý, mắt nhìn Cố Trường Khanh, mỉm cười nói:
“Đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy không đánh lại ta, vậy thì có thể buông tay chịu trói, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống!”
Cố Trường Khanh bình tĩnh nhìn đối phương đứng ở nơi đó uy hiếp không ngừng, thản nhiên nói: “Ngươi nói xong rồi sao?”
Ầm! Ầm!
Nói xong, khí tức khủng bố quanh thân hắn tuôn trào, song long sau lưng thét dài, vang vọng khắp vũ trụ, cuốn theo sức mạnh khổng lồ như có thể xé rách trời cao, xông thẳng về phía Ngục Hoàng.
Ồ?
Ngục Hoàng ngưng mắt, cũng không dám khinh thường hai con rồng này, hắc quang quanh thân bắt đầu tuôn ra, Hắc Ngục đế giáp 108 tầng ngay lập tức bọc lại cơ thể gã.
Hắc Ngục đế giáp màu đen với những đường nét hoàn mỹ, khí tràng cuồng bạo giống như đến từ địa ngục đang không ngừng mãnh liệt tuôn ra từ trong cơ thể Ngục Hoàng.
Arghhh…
Lúc này, song long một đen một xám dùng khí thế có thể sụp đổ sao trời, mở ra cái miệng lớn đỏ ngòm, một trái một phải xông về phía Ngục Hoàng.
“Súc sinh!”
Ánh mắt Ngục Hoàng hiện lên ánh sáng bén nhọn, phía sau hiện lên một cái Hắc Ngục đế hoàn cực kỳ tà ác, từ bên trong có vô số sợi dây xích trật tự xen kẽ lẫn nhau, luân phiên mà giết về phía song long một xám một đen.
Trong chớp mắt, vô số sợi xích trật tự của Hắc Ngục đã vây quanh song long, trực tiếp trói chặt hai đầu của song long lại.
“Ta biết đế giáp của ngươi có năng lực hấp thu lực lượng của người khác, vừa rồi ta cũng đã nhìn thấy, nhưng mà đụng tới ta thì năng lực này vô dụng! Dây xích này của ta là dùng lực lượng bản thân để thực thể hóa ra vũ khí, không thể bị hấp thu!”
Ngục Hoàng mỉm cười, tăng sức mạnh muốn bóp nát cái đầu của con rồng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận