Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 48: Ma Minh Xuất Thủ, Dấy Lên Một Hồi Huyết Tinh (4)

Bên kia, chứng kiến đệ đệ Tô Viêm bị một kích của Thao Thiết đánh bay, thân thể không chút nhúc nhích, có lẽ đã chết ngay tại chỗ, Tô Bác Thiên hoàn toàn phát điên. Gã gầm lên: “Súc sinh! Ta liều mạng với ngươi! Thiêu đốt siêu văn!”
Đúng lúc này, Tô Bác Thiên rơi xuống nơi phế tích đã bị nổ tung, bên ngoài áo giáp bị ngọn lửa đen tàn sát bừa bãi, tám cái đầu hắc mãng ở phía sau gã rít lên tiếng thét dài, hơi thở đang không ngừng đề thăng.
“Ngươi không có cơ hội báo thù cho hắn đâu.”
Thao Thiết giương mắt nhìn qua, giơ cao chiến kích trong tay, một tiếng nổ lớn mạnh mẽ vang lên, chiến kích phi thẳng tới.
Oanh!!
Chiến kích bùng nổ lao đi trong không trung, lực lượng bá đạo của Thao Thiết đột nhiên xuất hiện, tiếng rít gào dữ tợn vang vọng, tốc độ còn nhanh hơn cả tia sét…
Phanh!
Tô Bác Thiên còn chưa kịp hoàn thành việc thiêu đốt siêu văn thì đã bị chiến kích mạnh đến không thể địch nổi đâm thẳng vào lồng ngực.
Kèm theo tiếng nổ lớn vang lên, áo giáp phủ kín thân thể của gã đã bị sức mạnh kinh ngủng này chấn vỡ, cả người bay ngược ra ngoài mấy trăm mét, mạnh mẽ va vào trên vách tường vừa dày vừa nặng, chỉ còn hơi thở thoi thóp.
“Đây chính là kết cục của việc rượu mời không uống còn thích uống rượu phạt, lão bản đã cho ngươi cơ hội thành thật mà phục tùng, vậy mà ngươi lại không biết trân trọng, đáng tiếc…”
Thao Thiết hừ lạnh một tiếng, ngoắc tay vào khoảng không thu hồi chiến kích.
Áo giáp Thao Thiết của anh thuộc loại hình áo giáp trọng lượng, lực phòng ngự và cả tấn công đều cực kỳ kinh khủng, mang tới cho người ta cảm giác vô cùng áp bách.
Dị thú lục giai đỉnh phong cũng không thể trụ được dưới một kích toàn lực của anh ta.
Đối phó với hai tên rác rưởi này, ngay cả một nửa lực lượng Thao Thiết cũng chưa cần dùng tới.
Khụ khụ khụ!
Tô Bác Thiên vẫn còn một hơi thở, hộc ra từng ngụm máu lớn, cố sức nói: “Lâm Minh chủ, nếu như ngươi vẫn không chịu ra tay giúp đỡ thì đừng trách ta lắm miệng.”
Gã cảm thấy mình vẫn còn có thể cứu được, vì mạng sống mà hiện tại chỉ có thể uy hiếp Lâm Thần.
Hửm?
Lâm Thần đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà gần đó, cúi người xuống xem toàn cảnh, nghe thấy câu uy hiếp này của Tô Bác Thiên, trong mắt cậu ta hiện lên ánh sáng rét lạnh.
“Vút” một tiếng, Lâm Thần bay xuống, hạ xuống tại chỗ cách Thao Thiết không xa, mỉm cười nói: “Vị tiểu ca này, làm người nên có lòng khoan dung, xem như cho ta chút thể diện đi! Tập đoàn Cường Long sẽ để ngươi lấy đi, như vậy coi như đã giải quyết xong, thế nào?”
“Ngươi đang dạy Ma Minh ta cách làm việc? Ngươi xứng sao?”
Thao Thiết nhìn chằm chằm vào Lâm Thần, trong ánh mắt khiếp người như hố đen hiện lên vẻ khinh miệt, lạnh giọng nói: “Ta khuyên ngươi đừng có xen vào việc của người khác, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Nghe đối phương nói ra lời cuồng vọng như vậy, sắc mặt của Lâm Thần tối đen.
Vút!
Lâm Thần đột ngột nâng tay, giáng một chùm sáng năng lượng về phía Tô Bác Thiên vẫn còn đang bị kẹt trong vách tường, vù một tiếng xuyên qua lồng ngực gã.
“Ngươi…”
Hai mắt Tô Bác Thiên trợn trắng, miệng hộc máu tươi, phun ra được một từ “ngươi” xong thì triệt để mất đi hơi thở.
Thao Thiết nhìn thấy một màn này thì không khỏi cười lạnh, “Giết người diệt khẩu? Xem ra giữa các ngươi cũng có trò dơ bẩn gì đó không thể cho người khác biết, đây chính là Minh chủ Liên Minh Siêu Văn mà người ta hay nói à, đúng là khiến ta được mở mang tầm mắt.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, xương cốt toàn thân và lục phủ ngũ tạng của Tô tổng đều đã bị ngươi đánh nát, ta chỉ là giúp anh ta mau chóng giải thoát mà thôi.”
Lâm Thần nhàn nhạt nói: “Không làm phiền các ngươi làm việc nữa, cáo từ!”
Dứt lời, thân ảnh liền lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
Vừa rồi cậu ta còn lo lắng Thao Thiết sẽ ngăn cản trước mặt Tô Bác Thiên, giữ lại cho gã một cái mạng.
Nếu như mọi chuyện lộ ra thì chắc chắn danh dự và mặt mũi của Lâm Thần sẽ triệt để mất sạch, thân bại danh liệt.
Vậy nên, thà mang tiếng giết người diệt khẩu cũng chẳng sao, chí ít không ai biết được lý do mà cậu ta phải diệt khẩu đối phương.
Trong lòng Lâm Thần âm thầm rơi mồ hôi lạnh một phen.
. . .
“Đội trưởng, đều đã giải quyết xong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận