Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 361: Cố Nghiên Nghiên Thức Tỉnh, Ai Nấy Đều Hâm Mộ Không Thôi (2)

Mọi người khiếp sợ mà nhìn Cố Nghiên Nghiên, không ai phát ra một thanh âm nào.
Thức tỉnh thần văn lực đáng sợ như vậy mà còn nhẹ nhàng thế, Cố Nghiên Nghiên chỉ sợ là người đầu tiên!
Trong ấn tượng của mọi người, lúc vừa mới thức tỉnh thần văn lực, thân thể đều phải thừa nhận nỗi đau đớn như nổ tan xác, sống sót được mới xem như thức tỉnh.
Nếu không chịu được thì sẽ ngay lúc đó nổ tan xác mà chết.
Phương thức thức tỉnh này của Cố Nghiên Nghiên, nói không hâm mộ thì chính là giả.
Trương Hổ nhịn không được nói: “Hoàng Đế tiền bối, theo ngươi thấy, Nghiên Nghiên thức tỉnh thần văn gì? Sao ta luôn cảm thấy cô bé và chúng ta không quá giống nhau?”
Tuy Ngô Duệ cảm thấy Trương Hổ lắm miệng, nhưng lúc này cũng lộ ra vẻ tò mò.
Triệu Phong cười khẽ: “Nếu Nghiên Nghiên giống như ngươi vậy thì chẳng phải thành phế sài rồi sao?”
Chu Tước nghiêm túc nói: “Hai người các ngươi đừng có đấu võ mồm nữa, đã là lúc nào rồi, trước tiên xem xét tình hình của Nghiên Nghiên rồi nói sau.”
Triệu Phong nghe vậy thì lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tâm thần Lâm Nguyệt Dao không ổn định, thật sự lo lắng cho Nghiên Nghiên, nhìn về phía Hoàng Đế, chần chờ hỏi: “Hoàng Đế tiền bối, Nghiên Nghiên như vậy có vấn đề gì không, tình huống hiện tại rốt cuộc thế nào?”
Hoàng Đế đã sớm dùng thần niệm thăm dò, sau khi tới gần tra xét kết quả của Nghiên Nghiên, ông trước tiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thanh âm bình thản vang lên: “Không hổ là con gái của Tinh đế bệ hạ, thiên phú này, thật sự là tồn tại độc nhất vô nhị!”
“Thần văn lực hậu thiên mà cô bé sinh ra vượt xa đám Hổ Tử, cũng vượt xa những thần văn giả khác trong vũ trụ, cho dù là ta cũng kém xa cô bé!”
. . .
Lam Tinh, quảng trường số chín, trong nhà Lâm Nguyệt Dao.
Làm mẹ, Lâm Nguyệt Dao đối với chuyện thần văn lực mạnh yếu cũng không quá để tâm.
Người đàn ông của nàng là Tinh đế, cho dù con gái chẳng có chút thiên phú nào thì cũng là viên ngọc quý trong tay nàng.
Nghe mọi người hào hứng nghị luận, vẻ mặt nàng chỉ có lo lắng mà nhìn con gái vẫn còn đang nhắm nghiền hai mắt.
“Nghe ý tứ của các ngươi, sau khi thức tỉnh thì sẽ không còn gì đáng ngại, vậy vì sao đến giờ Nghiên Nghiên vẫn chưa tỉnh lại?”
Mọi người nghe thế cũng đều lộ ra thần sắc khó hiểu.
Đúng vậy, quá trình bọn họ thức tỉnh vô cùng đơn giản, sau khi thức tỉnh thì sẽ cảm giác được thần lực như thoát thai hoàn cốt.
Tình huống này của Cố Nghiên Nghiên, thuộc về khu vực mù nhận thức của họ.
Hoàng Đế lắc đầu đáp: “Ta cũng không biết đây là nguyên nhân gì, vừa rồi lúc ta tra xét, thần hồn của Nghiên Nghiên cũng tự động che chắn hết tất cả thâm nhập từ bên ngoài.”
“Ta sợ làm con bé bị thương nên không dám mạnh mẽ xâm nhập vào linh hồn, chỉ tra xét thần văn lực mạnh yếu rồi lui ra trước.”
Chuyện Hoàng Đế còn không biết, những người khác sao có thể biết được.
Tay Lâm Nguyệt Dao che trước ngực chợt nắm chặt, vô cùng khẩn trương.
Giờ phút này, Cố Nghiên Nghiên đã khôi phục bình tĩnh, ánh sáng thần vận trên người đã thu lại.
Khi mọi người ở đây đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong phút chốc, trên người cô bé đột nhiên bộc phát ra uy áp sắc bén bức người.
Một cảm giác áp bách mạnh mẽ va chạm xung quanh, gia cụ trong phòng ngủ nháy mắt vỡ nát.
Ly nước đặt trên bàn bay lên không trung, nháy mắt đã bị đè ép thành một đoàn.
Trương Hổ khiếp sợ cảm thán: “Thần hồn uy áp thật mạnh!”
Những người khác cũng đều bị uy áp từ thần hồn bất thình lình này làm cho khiếp sợ đến trố mắt, nói không ra lời.
Trên mặt Hoàng Đế hiện lên nghi hoặc.
Vừa rồi khi tra xét Cố Nghiên Nghiên, thần hồn của cô bé vẫn ở trạng thái phong bế, giờ phút này lại lâm vào trạng thái cuồng bạo.
Chuyện như vậy ông ta cũng chưa từng gặp.
Uy áp vô hình che trời lấp đất mà đến, hai tỷ muội Lâm gia tránh ở bên cạnh Chu Tước và Thích Ngọc Na căn bản không chịu nổi.
Lúc này, hai người giống như một cọng cỏ nhỏ dưới cuồng phong bạo vũ, cố gắng chống đỡ để cho mình không tê liệt ngã xuống đất.
Mấy người Trương Hổ không dám phóng thích thần hồn chống cự, sợ trong lúc không hiểu rõ tình hình sẽ làm Cố Nghiên Nghiên bị thương.
Hoàng Đế không còn cách nào, chỉ có thể tản ra thần hồn của mình, ngăn cách thần hồn uy áp của Cố Nghiên Nghiên.
Lâm Nguyệt Dao vừa thấy Hoàng Đế ra tay thì không quan tâm tới thân hình lung lay sắp đổ của mình, hét lớn: “Đừng làm Nghiên Nghiên bị thương!”
Hoàng Đế thật cẩn thận không chế thần hồn của mình, dùng cách lấy nhu chế cương tiến hành ngăn cách thần hồn của Cố Nghiên Nghiên.
Ông ta cũng sợ mình không cẩn thận sẽ tạo thành thương tổn không thể nghịch chuyển với thần hồn của Cố Nghiên Nghiên, dù sao cô bé cũng đã từng chịu một lần thương tổn.
Nhưng mà sau đó phải giải quyết vấn đề của Cố Nghiên Nghiên thế nào, Hoàng Đế cũng nghĩ mãi không ra.
Tất cả mọi người vô cùng lo lắng nhìn một màn này, vô kế khả thi.
Theo thần hồn uy áp trên người Cố Nghiên Nghiên càng ngày càng mạnh, sắc mặt Hoàng Đế cũng càng thêm ngưng trọng.
Hiển nhiên, Cố Nghiên Nghiên đã không thể khống chế được thần văn cuồng bạo của mình.
Nếu như cô bé cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ lâm vào trạng thái mất khống chế trong vô thức.
Cuối cùng, thần hồn sẽ có nguy cơ tan vỡ.
Ông tạm thời còn có thể dễ dàng áp chế, nhưng thời gian càng dài, ai cũng không dám bảo đảm sẽ không phát sinh chuyện gì khác.
Cho dù mạnh mẽ áp chế thì chắc chắn cũng sẽ tạo thành thương tổn rất lớn với cô bé.
Nếu Cố Nghiên Nghiên có mệnh hệ gì, ông ta làm sao có thể giao phó với Cố Trường Khanh.
Thần hồn của Hoàng Đế là mạnh nhất trong mấy người, lẽ ra có ông ta ra tay thì không có gì phải lo lắng.
Nhưng mà Lâm Nguyệt Dao nhìn vẻ mặt vô cùng chăm chú của Hoàng Đế càng ngày càng nghiêm túc, trong mắt còn sinh ra lo lắng mơ hồ.
Trong phút chốc, nước mắt của Lâm Nguyệt Dao không kìm được mà rơi xuống.
Chu Tước muốn nói vài lời an ủi, nhưng trước tình huống không xác định được sự việc, lời nói gì cũng đều không có tác dụng.
Trương Hổ ngoại trừ vò đầu bứt tai, rất muốn làm gì đó cho Nghiên Nghiên nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận