Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 296: Gặp Phải Rắc Rối Vòng Lặp, Càng Đi Càng Quay Lại Chỗ Cũ (2)

“Lão đại, tiếp theo phải làm sao?”
Chu Tước nhìn Tô Ly còn chưa tỉnh lại, có chút lo lắng hỏi.
Nhất thời Cố Trường Khanh cũng chưa có suy nghĩ gì, chỉ có thể an ủi mọi người: “Ta lại thử một chút.”
Sau đó, một cái trùng động mở ra bên cạnh hắn.
Thần niệm tiến vào trùng động, cảm ứng được không gian xung quanh mình, sau đó Cố Trường Khanh đi vào trùng động.
Nhưng mà ngay giây tiếp theo, một cái trùng động cách mọi người không xa lại mở ra, Cố Trường Khanh từ bên trong đi ra.
Mọi người nhìn nhau, Cố Trường Khanh suy nghĩ một chút, lại mở một cái trùng động ra rồi đi vào.
Sau đó lại đi ra từ khoảng không xung quanh mấy người.
“Xem ra không gian này đã bị khóa chặt, có thể làm được điều này, cơ bản có thể xác định là do trận pháp.”
Cố Trường Khanh nói ra phán đoán của mình.
“Chúng ta hẳn là rời khỏi mộ của Đế Tân chưa bao lâu thì đã lọt vào trong trận này.”
Hoàng Đế trầm tư một lát, nhớ lại thời gian mấy ngày này, xác định nói.
Đã biết được đáp án, kế tiếp chính là giải quyết vấn đề.
Rống!
Trên cổ tay Cố Trường Khanh, Hắc Long bay ra.
Chỉ chốc lát, thân hình tăng vọt đến hơn mười vạn trượng.
“Tiểu Hắc, tra xét một chút, nhìn xem có thể tìm được biên giới của trận pháp không.”
Nếu thần niệm không thể tra xét, vậy thì để Hắc Long dùng cơ thể to lớn tiến hành tra xét.
Cố Trường Khanh không tin, trận pháo này lớn vô hạn.
Hắc Long gào thét bay ra ngoài, khuấy đảo mê vụ tung bay, tựa như gió bão cuồn cuộn nổi lên.
Cố Trường Khanh nhìn Hắc Long chậm rãi biến mất trong tầm mắt mình, lại lâm vào trầm tư.
Xem ra người bày trận thật sự tốn không ít công phu.
Nếu không, với cơ thể to lớn của Hắc Long, muốn tra xét độ lớn của một trận pháp thì hoàn toàn không phải việc khó.
Ngao!
Ngay lúc Cố Trường Khanh đang suy nghĩ, tiếng rít gào của Hắc Long truyền đến.
Nhưng quỷ dị chính là, thanh âm của Hắc Long lại truyền đến từ hướng ngược lại.
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện thân ảnh Hắc Long càng ngày càng bay tới gần.
Thấy đám người Cố Trường Khanh, cơ thể Hắc Long khựng lại, vẻ mặt nó dại ra giữa không trung.
Vừa rồi nó rõ ràng vẫn luôn phóng về phía trước, đã bỏ xa Cố Trường Khanh ở phía sau.
Nhưng sao chỉ mới chốc lát, Cố Trường Khanh đã xuất hiện trước mặt nó.
“Trở lại đi, Tiểu Hắc.”
Cố Trường Khanh gọi nó một tiếng, thân hình Hắc Long nhỏ lại, trở lại trên cổ tay Cố Trường Khanh.
Nhìn bộ dáng khó hiểu của mọi người.
Cố Trường Khanh giải thích: “Là vết gấp không gian chồng lên nhau, cho dù chúng ta có bay thế nào thì cũng sẽ chỉ ở tại chỗ.”
“Nói cách khác, mấy ngày nay chúng ta vẫn đang quanh quẩn tại chỗ?”
. . .
Sương mù chậm rãi lưu động, hoang nguyên vốn bình thường không có gì đặc biệt, vào lúc này bỗng nhiên tràn ngập khí tức quỷ dị.
“Lão đại, chúng ta là đụng tới quỷ đả tường trong truyền thuyết?”
Rốt cuộc vẫn là Trương Hổ phá vỡ bầu không khí có chút nặng nề.
Dù là Hoàng Đế cũng không nhịn được mà lắc đầu nhìn Trương Hổ.
Chu Tước và Thích Ngọc Na thậm chí không nhịn được mà bật cười.
Cố Trường Khanh cũng buồn cười, Trương Hổ tựa hồ có một năng lực đặc biệt.
Luôn có thể ở trong một vài tình huống đặc biệt mà phát ra một câu đánh tan những lối tư duy bình thường.
Làm không khí sinh động thì đúng là không khí sinh động, nhưng chung quy vẫn phải tìm ra biện pháp phá giải.
Nhưng vấn đề hiện tại là, những người ở trong trận gặp phải rắc rối với vết gấp không gian này.
Khiến cho những người ở trong trận vẫn luôn bị vây tại vị trí trung tâm của trận pháp.
Cho dù muốn dùng bạo lực phá trận thì cũng phải mò được đến biên giới của trận pháp mới được.
Tóm lại vẫn là do nắm giữ được quá ít quy tắc của không gian thiên địa nơi này.
Nếu như hoàn toàn nắm giữ được quy tắc không gian này.
Vậy cho dù có là nếp gấp không gian thì Cố Trường Khanh cũng có thể dễ dàng phá giải.
Nhưng vấn đề hiện tại là, nào có nhiều thời gian để Cố Trường Khanh đi nắm giữ quy tắc không gian ở đây như vậy.
Thời gian Vũ Trụ chi thành mở ra là có hạn, có thể trong thời gian có hạn thăm dò được bao nhiêu nơi cũng là chuyện chưa thể biết được.
Không có quá nhiều thời gian để lãng phí.
Sau phút tự hỏi ngắn ngủi, Cố Trường Khanh có một ý tưởng.
“Trương Hổ, các ngươi ở nguyên tại chỗ.”
“Tiền bối, ngươi và ta một trái một phải, mỗi người một bên.”
Cố Trường Khanh sắp xếp như vậy.
Trương Hổ gãi gãi đầu, có chút không hiểu.
Hoàng Đế gật đầu, đã hiểu được dụng ý của Cố Trường Khanh.
Hai người bay về hai hướng ngược nhau.
Sau một lát, hai người cùng lúc quay về.
“Lão đại, Hoàng Đế tiền bối, các ngươi đang làm gì thế?”
Trương Hổ khó hiểu hỏi.
“Hổ Tử, lão đại và tiền bối đang tìm biên giới của trận pháp vây khốn, chẳng qua với chỉ số thông minh của ngươi thì chắc cũng không hiểu được.”
Ngô Duệ trêu chọc.
Trương Hổ trầm mặc một lát, bỗng nhiên chém ra một quyền về phía Ngô Duệ, lại bị người sau thoải mái né tránh.
Không để ý đến đám thủ hạ của mình đang chơi đùa.
Cố Trường Khanh nói với Hoàng Đế: “Tiền bối, có thể tính toán ra điểm nút của vết gấp không gian ở đâu không?”
Hoàng Đế suy nghĩ một chút, nói: “Lại thêm lần nữa, hẳn là có thể tính toán ra.”
Cố Trường Khanh gật đầu, hai người lại bay về hai hướng ngược nhau.
Rất nhanh, hai người lại quay trở lại, trao đổi với nhau một chút.
“Tiền bối, tới điểm nút của vết gấp không gian, chúng ta hãy đồng loạt ra tay phá vỡ trận pháp đi.”
Hai người không nói nhiều, lại bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận