Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 239: Sách Cổ Kỳ Lạ, Vũ Trụ Chi Thành (2)

Cố Trường Khanh thử dùng sức phá ra một góc của sách cổ, nhưng lại giống như đá chìm đáy biển, ngay cả một chút tiếng vọng cũng không có.
Ánh mắt Cố Trường Khanh hơi ngưng lại, chất liệu thần kỳ cỡ này quả thực là lần đầu tiên thấy.
Lấy sức mạnh hiện tại của hắn, vậy mà đều không thể làm quyển sách này bị tổn hại chút nào.
Thật sự là vượt ngoài dự kiến.
Khiến cho Cố Trường Khanh càng bất ngờ chính là, quyển sách cổ nhìn như rất dày này thật ra chỉ có bảy trang, thậm chí ngay cả trang bìa cũng không có.
Trên mỗi một trang đều vẽ một bức tranh.
Cố Trường Khanh dừng tầm mắt ở trang thứ nhất.
Cho dù ánh mắt hắn không soi mói, nhưng Cố Trường Khanh cũng phải vô lực trước trình độ của người vẽ tranh.
Quả thực còn không bằng cả học sinh tiểu học của Lam Tinh trước khi dị biến.
Qua loa đến cực điểm, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được nội dung của bức tranh.
Một đám người nho nhỏ được vẽ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, giống như vài que diêm, bên trên là một cái đầu nhỏ tròn tròn, họ đồng thời ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Nội dung trên tranh vẽ đơn giản là như vậy.
Nhìn lên phía trên?
Nhìn cái gì?
Cố Trường Khanh theo bản năng ngẩng đầu.
Bầu trời.
Bầu trời bên ngoài vũ trụ.
Nơi nào bên ngoài vũ trụ?
Bức tranh đầu tiên có vẻ không có gì khó hiểu.
Chẳng qua là trên trời xuất hiện một thứ gì đó để nhân loại phải chú ý.
Hoặc là…
Cố Trường Khanh nhớ tới lịch sử hắn từng được học tại trường trung học ở Lam Tinh.
Nhân loại từ viễn cổ đã học đứng thẳng từ bò sát, học được nhìn lên bầu trời, học được suy nghĩ, từ đó mà nền văn minh xuất hiện.
Văn minh không ngừng được tìm kiếm, thăm dò các vùng đất mới, thăm dò cả tinh cầu, cuối cùng ánh mắt của bọn họ nhìn lên bầu trời.
Những thứ chưa được tìm kiếm ra, chính là động lực của văn minh vĩnh hằng.
Bức tranh đầu tiên, có lẽ biểu đạt chính là ý đồ muốn thăm dò cả vũ trụ của nhân loại.
Đây chính là ý hiểu tốt nhất.
Cố Trường Khanh nhìn đi nhìn lại vài lần, cuối cùng vẫn là không nhìn ra được có thứ gì mới.
Trang thứ hai.
Hình ảnh có vẻ là ở trên một cánh đồng rộng lớn, nét bút đơn giản vẽ ra một nhân loại cầm trong tay các loại vũ khí giản dị, đang chém giết với các loại quái vật.
Những quái vật này có hình thù kỳ quái, thân hình vặn vẹo không hợp với lẽ thường, có con có hai cánh, trên đầu có những chiếc sừng dài sắc nhọn.
Mà trong những con người được vẽ đơn giản giống như que diêm lại xuất hiện những cá thể khác biệt độc lập.
Bọn họ đứng ở phía xa của chiến trường, thân thể lơ lửng, cả người tỏa ra hào quang, những quái vật tới gần chỗ họ thì cả người đều nổi lên ngọn lửa, sau đó bắt đầu nứt toạc vỡ vụn.
Lại xem đi xem lại mấy lần, không hề có bất cứ manh mối gì.
Trong lòng Cố Trường Khanh cũng đang so sánh.
Chuyện này và chuyện trăng máu hiện thế, thần văn thức tỉnh ở Lam Tinh sao lại giống nhau đến thế.
Nhân Tộc thức tỉnh trở thành thần văn giả, có được năng lực đối kháng với quái thú biến dị, người không thức tỉnh thì chỉ có thể dùng cơ thể máu thịt để đối kháng với sinh vật biến dị vô cùng tàn bạo.
Từ trong bức họa, có một quái vật cơ thể vặn vẹo, đầu hình tam giác, bên trên chỉ có một con mắt.
Vô luận Cố Trường Khanh có nghĩ thế nào thì cũng không thể tưởng tượng ra loại quái vật trừu tượng này có thật sự tồn tại hay không.
Nội dung hiểu được từ trang thứ hai tựa hồ chỉ có bấy nhiêu đó.
Nhưng mà Cố Trường Khanh đã có thể xác định, nội dung của các bức tranh trong quyển sách cổ kỳ lạ này tuyệt đối có liên quan tới khởi nguyên của Lam Tinh.
Nhanh chóng mở đến trang thứ ba.
Trên bức tranh thứ ba là một tòa thành lớn.
Đây là ý gì?
Là nhân loại đánh bại quái vật rồi?
Sau đó xây dựng một tòa thành trì sao?
Cái này tự nhiên không nói cũng có thể hiểu.
Lịch sử của nhân loại chính là từ sơn động đến tụ tập thành đàn, từ tộc đàn đến bộ lạc, từ bộ lạc đến thôn xóm, từ thôn xóm đến thành trì, sau đó từ thành trì đến khu vực, từ khu vực đến quốc gia, cuối cùng đến thế giới.
Thành trì chỉ là một mắt xích trong đó, vì sao lại phải cố ý dùng một trang trong cuốn sách đặc biệt thế này để biểu đạt?
Người vẽ tranh có nhất thiết phải vậy không?
Có nghi vấn tất có sơ hở.
Cố Trường Khanh lại nhìn vào tòa thành lớn trong bức tranh.
Đợi đã!
Cố Trường Khanh cuối cùng cũng phát hiện chỗ không quá thích hợp.
Tòa thành lớn này không phải được xây dựng trên mặt đất.
Mà là xây dựng trên trời.
Hoặc là nói, tòa thành này đang lơ lửng trong trời sao vũ trụ.
Lại nhìn hình dạng đại khái của tòa thành trì.
Cố Trường Khanh bỗng nhiên nhớ tới Vũ Trụ chi thành xuất hiện ở Tây vũ trụ.
Không phải chứ?
Thứ vẽ trên bức tranh này chính là Vũ Trụ chi thành!
Nhân loại thời viễn cổ vì sao lại xây dựng Vũ Trụ chi thành?
Cố Trường Khanh nghĩ đến những sự tích Tần Đế đồ sát vũ trụ mà hắn từng nghe trước đây.
Xây dựng Vũ Trụ chi thành, là để giết chóc vô tận trong vũ trụ sao?
Cố Trường Khanh có chút khó hiểu.
Những câu đố này chỉ có thể đợi sau khi Vũ Trụ chi thành mở ra, tiến vào thăm dò mới có thể biết được.
Bức tranh tiếp theo sẽ vẽ lại hình ảnh gì? Cố Trường Khanh không kịp đợi mà lật sang trang sách tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận