Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 322: Thần Tự Tìm Tử Lộ, Cái Gì Mới Là Vĩnh Hằng?

Cố Trường Khanh nghe Si Thuật thì thầm nói.
Bỗng nhiên hắn ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng.
Đó chính là Si Thuật từ đầu đến cuối không hề nhắc đến một cái tên, đó chính là Lam Tinh.
“Lam Tinh ở đâu?” Cố Trường Khanh ngắt lời Si Thuật, hỏi.
“Lam Tinh?”
Si Thuật hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt lâm vào mê mang, tựa như cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua cái tên này.
Vì để xác nhận, Cố Trường Khanh hỏi tiếp: “Ngươi không biết?”
Si Thuật lắc đầu nói: “Quả thật không biết.”
Cố Trường Khanh nhìn vẻ mặt ông ta không giống giả bộ, nghi ngờ trong lòng càng lớn.
Nếu không biết Lam Tinh, vậy thì khởi nguyên của Nhân Tộc tới từ đâu?
Chẳng lẽ trong đó có khâu nào xảy ra vấn đề, ví dụ như, liên quan đến những lịch sử của Lam Tinh liệu có phải bị xóa mất?
Tất cả lại tựa như chìm vào sương mù, Cố Trường Khanh nhớ lại tất cả manh mối về khởi nguyên của Lam Tinh mà hắn đang nắm giữ.
Nhưng mà, những gì hắn nghe được lại không giống như những gì hắn chứng kiến.
Còn có hệ thống tu luyện lúc này của Nhân Tộc, Cố Trường Khanh có thể xác định chắc chắn.
Nhân Tộc sử dụng tuyệt đối là thần văn lực, chắc chắn không có sai sót.
Nhưng theo như lời bọn họ nói, nơi phát ra thần văn lực lại là đồ đằng trên cột đá trong cấm địa.
Điều này khiến Cố Trường Khanh nghĩ tới càng nhiều.
Phải biết rằng, tính quyết định thần văn của Nhân Tộc trên Lam Tinh là do vầng trăng máu.
Bí mật về trăng máu đến nay cũng chưa khám phá ra.
Nếu thần văn lực của Nhân Tộc thời viễn cổ đến từ đồ đằng trên cột đá.
Như vậy những cột đá đồ đằng này liệu có quan hệ gì với vầng trăng máu kia hay không?
Cố Trường Khanh thậm chí hoài nghi, sự tồn tại của trăng máu có phải chính là cột đá đồ đằng trong lời của Nhân Tộc thời viễn cổ hay không?
Tất cả đáp án đều phải tự mình đi tìm kiếm.
Cấm địa có cột đá đồ đằng vốn là việc cơ mật của Nhân Tộc.
Nhưng đối với Cố Trường Khanh, Si Thuật lại không giấu giếm.
Dưới sự dẫn đường của Si Thuật, hai người đi vào vị trí ở chính giữa thành Trác Lộc.
Một gốc cây cổ thụ rắn chắc bén rễ trên phiến đá, cành lá xum xuê, có vẻ tuổi tác đã vô cùng lâu đời, tràn ngập cảm giác hoang dã.
Si Thuật đặt tay lên cổ thụ, tựa như đang tiến hành trao đổi với cổ thụ.
Rất nhanh, cổ thụ giống như đã sống lại, dùng vô số cái rễ khởi động thân mình, chậm rãi xê dịch.
Vị trí mà nó xê dịch tạo thành một đồ án có đường nét quái dị, thoạt nhìn rất giống tế đàn.
Si Thuật dẫn Cố Trường Khanh đi tới đứng ở trung tâm tế đàn, giây tiếp theo, quanh thân hai người nổi lên ánh sáng màu trắng, sau đó biến mất tại chỗ.
Một luồng hơi thở hỗn loạn pha tạp vọt tới, Cố Trường Khanh nhíu mày mà nhìn.
Đây là một cái động quật khổng lồ, trên đỉnh động có ánh sáng đủ loại màu sắc, vô số điểm sáng qua lại như con thoi trong đó.
Cố Trường Khanh dùng thần niệm dò xét, nhưng không ngờ thần niệm lại từ đỉnh động mà vô hạn phóng đại ra ngoài.
Trong thức hải của hắn, xuất hiện cả một mảnh sao trời.
. . .
Biển sao trời, vô biên vô ngần.
Thần thức của Cố Trường Khanh như ngựa hoang thoát cương, ngao du trong mảnh sao trời này.
Mỗi khi thần thức dừng lại một nơi, hắn đều có thể cảm nhận được một cỗ khí tức hoang dã viễn cổ.
Vô số hằng tinh trong hào quang bạo tạc chói mắt, đột nhiên hình thành.
Sau khi sinh sôi, chúng lại cùng nhau biến mất trong ánh sáng huyễn lệ đẹp đẽ đó.
Hắn ngưng thần nhìn về phía một hành tinh đang xoay tròn.
Chỉ thấy sinh linh trên đó tràn đầy mặt đất, họ đứng thẳng, ngửa đầu ngắt lấy trái cây.
Từ lúc đó trở đi, họ sinh ra được linh trí trước nay chưa từng có, lấy tư thái mới để nhìn thấy được hoàn cảnh xung quanh.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, sinh linh trên hành tinh to lớn này bỗng nhiên lại chém giết lẫn nhau, máu chảy thành sông.
Cùng với một tiếng nổ mạnh, bọn họ đã thần hồn câu diệt.
Giống như chưa bao giờ xuất hiện, một hành tinh cứ thế bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử.
Nội tâm của Cố Trường Khanh chấn động không thôi.
Những chuyện này cực kỳ tương tự với chuyện xảy ra ở Lam Tinh.
Rốt cuộc cái gì mới là vĩnh hằng?
Trong biển sao mênh mông vô ngần, chỉ có sinh diệt vô cùng vô tận luân phiên nhau, đó mới là vĩnh hằng.
Thần thức của Cố Trường Khanh tiếp tục du tẩu.
Hắn thấy được một mảnh đất màu nâu đen.
Một con khỉ đang bám vào một cây đằng dài, lăn tròn trên mặt đất.
Sau đó nó như bị cái gì đó hấp dẫn, nhìn chằm chằm vào một hang động dưới đất.
Cố Trường Khanh thấy nó nhặt lên một cành cây.
Sau đó kêu lên quái dị rồi chọc vào hang động.
Nó hưng phấn mà nhảy nhót, phát ra tiếng gọi đồng bạn mình.
Đàn kiến trong thổ động thậm chỉ còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chúng nó tụ tập thành đàn thành đội dũng mãnh mà trào ra.
Giẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy tứ phía.
Với tầm nhìn của một con kiến, chúng nó hoàn toàn không thể nhìn thấy được toàn bộ hình dáng của khỉ.
Chỉ biết rằng có một kẻ xấu muốn hủy đi gia viên của chúng nó, chúng nó phải phản kháng, phải báo thù.
Mặc dù có lòng oán hận muốn hủy diệt kẻ địch, nhưng chúng nó căn bản không tìm thấy chỗ ở của kẻ đó.
Ngoại trừ kinh hoảng mà mù quáng chạy trốn, chúng còn có thể làm gì?
Cố Trường Khanh nhìn đến đây, trong lòng như có cảm động.
Vì không thể quan sát kĩ hơn mà than nhẹ.
Một đạo thần niệm đột nhiên phẫn nộ bộc phát.
“Trên đời vốn không phân cao thấp, lấy đâu ra thần nhân chi phân, ta vốn không phải kẻ xúc phạm thần, nhưng thần tự tìm tử lộ, giết!”
Tiếng nói kinh sợ thần hồn, dư âm gợn sóng, không ngừng quanh quẩn.
Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy nội tâm lúc này kinh sợ, thần thức đột nhiên từ trong trời sao bị cưỡng chế mà kéo về.
Hắn nhìn xung quanh bốn phía.
Phát hiện trên đỉnh động có ánh sáng lóe lên, khí tức trong động quật cũng không có gì biến hóa.
Hắn không nhịn được mà cẩn thận nhớ lại, xác định mình thật sự nghe được thanh âm phẫn nộ kia.
Si Thuật ở bên người hắn ánh mắt rời rạc.
Nhận thấy thân hình Cố Trường Khanh động đậy, ông ta tò mò nhìn qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận