Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 230: Suy Yếu

“Lão đại sẽ không sao chứ?”
Trương Hổ sờ sờ cằm, thấp giọng cười nói.
Nhưng mà hoàn toàn không có ai để ý tới y.
“Ta chỉ đùa chút thôi, làm dịu bầu không khí ấy mà.”
Thấy không khí lạnh lẽo, Trương Hổ chỉ có thể xấu hổ gãi đầu.
Lam Tinh hiện giờ, không ai tin tưởng loại công kích này có thể tạo thành thương tổn cho lão bản của bọn họ.
Ngoài cửa lớn Vũ Trụ chi thành.
Ngu Thành và Thiên Giác lộ ra vẻ vui sướng nhìn về vị trí của Cố Trường Khanh.
Trên khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên vẻ giễu cợt điên cuồng.
Hai người bọn họ không biết, lúc này, cách bọn họ không xa, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hai người, rất lâu cũng không rời đi.
Vô tận Vĩnh Dạ U Liên lan tràn khắp bầu trời, cuối cùng giống như dung nhập vào bóng tối, dung nhập vào hư không.
“Tên cuồng vọng, trả giá đi!”
Tác Nhĩ híp mắt, nhìn Cố Trường Khanh sắp bị tuyệt kỹ thành danh của mình trấn áp, đầu tóc màu đỏ đậm không gió tự động, ba ngọn lửa màu đen phía sau phía sau tăng vọt gấp trăm lần chậm rãi không phục lại như thường, ở phía sau ông ta lúc sáng lúc tối.
“Đến đây! Vĩnh Dạ U Liên sắp nở rồi, đây chính là kỳ cảnh khó gặp một lần!”
Một thần văn giả vỗ hai cánh, lướt qua giải đất an toàn tuyệt đối để xem xét.
Vô tận Vĩnh Dạ U Liên sau khi tới gần Cố Trường Khanh thì bao bọc hắn lại, thoáng chốc đã biến mất trong vũ trụ, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Nhưng ở vị trí Cố Trường Khanh đứng cũng đã biến thành một khu vực ngay cả ánh sáng cũng không còn tồn tại.
Cố Trường Khanh, Lam Tinh Đế Hoàng, giống như biến mất khỏi nhân gian.
“Đây… hắn sẽ không phải cứ thế mà chết đi?”
“Vĩnh Dạ Ma Viêm, quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Mau nhìn, có tình huống!”
Nhóm sinh linh đang xem trực tiếp cũng đang quan sát chặt chẽ tất cả những chuyện xảy ra ngoài Vũ Trụ chi thành.
Đối với tồn tại xa lạ như Cố Trường Khanh, bọn họ vô cùng tò mò, cũng vô cùng sợ hãi.
Răng rắc… răng rắc…
Ở khu vực Cố Trường Khanh biến mất bỗng nhiên vang lên những thanh âm giống như thủy tinh bị vỡ vụn, liên miên không dứt.
Tại lúc bầu trời vỡ ra, không gian có từng đóa từng đóa hoa hình dáng như hoa sen cũng vỡ vụn, cuối cùng phát triển thành phản ứng dây chuyền.
Trong tiếng nổ mạnh như tận thế, cả nửa tinh vực, nơi nơi đều hiện ra không gian bị nứt vỡ, giết chết vô số sinh linh.
“Không!”
Một thần văn giả hoảng sợ nhìn chính bản thân mình còn đang tốt đẹp bỗng nhiên thoáng chốc đã bị vỡ thành những mảnh nhỏ, sau đó ý thức đã lâm vào yên lặng vĩnh hằng.
Nhóm thần văn giả thật sự không ngờ phạm vi công kích của Vĩnh Dạ U Liên lại có thể khuếch tán lớn như vậy.
Vô số áo giáp thần văn trong bầu trời sáng lên, vô số thần văn giả hóa thành vệt sáng bỏ chạy tứ phía.
Đại lão chiến đấu, hại tới vô số những con cá trong chậu như họ.
Tinh Không cự thú con lạnh run nép vào bên người mẫu thân.
Rống!
Tinh Không cự thú điên cuồng hét lên một tiếng, cái đuôi cực lớn đảo qua bầu trời.
Vô số Vĩnh Dạ U Liên đang nổ vỡ trong không gian bị nó quét qua đều tan biến.
Liên tục vài lần như thế, ở xung quanh nó đã không còn Vĩnh Dạ U Liên tồn tại.
Trong mắt nó lộ ra vẻ mệt mỏi, nó gấp rút vượt qua vô số tinh hệ, lại bị Cố Trường Khanh giam cầm nên liều mạng giãy dụa, sau đó lại bị song long của Cố Trường Khanh cắn nuốt một nửa lực lượng.
Lúc này nó đã vô cùng suy yếu.
Nó muốn giúp người kia, nhưng giờ phút này lại bất lực, chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Khu vực nơi Vĩnh Dạ U Liên nở rộ, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả sinh linh, bất ngờ nứt ra một cái khe không gian lớn như một hành tinh, nhìn kỹ lại thì đó chính là do vô số không gian nhỏ vỡ vụn khác tổ hợp mà thành.
Nếu là khe nứt không gian bình thường, thần văn giả có áo giáp tám mươi tầng đều có thể nhẹ nhàng bóp nát, không có ảnh hưởng gì.
Nhưng khe nứt của Vĩnh Dạ U Liên lại có tầng tầng đè lên nhau, khó lòng phòng bị.
Sinh linh bị vây trong đó sẽ phải nhận lấy tra tấn như thiên đao vạn quả.
Tuyệt kỹ hung tàn như vậy cũng chính là một trong những nguyên nhân mà sau này Tác Nhĩ bị thần văn giả vây công.
Thời gian từng chút một trôi qua, đóa hoa sen ở trung tâm kia giống như một vật sống đang không ngừng đóng mở, không ngừng cắn nuốt.
Sinh linh ở Tây vũ trụ trầm mặc nhìn hình ảnh quỷ dị tàn nhẫn này, không nói nên lời.
“Ha ha ha! Đắc tội chúng ta, đây chính là kết cục!”
Ngu Thành nhìn hình ảnh trước mắt, cho rằng kẻ đã đắc tội mình chết chắc rồi, không khỏi ngông cuồng cười lớn, còn không quên ôm chặt Thiên Giác bên cạnh.
Thiên Giác nũng nịu dán sát cơ thể no đủ của mình vào trên người Ngu Thành, nói: “Ngu Thành ca ca, ngươi xem, con Tinh Không cự thú lớn kia có vẻ như đang rất suy yếu, lát nữa chúng ta bắt cả hai chúng nó được không? Đến lúc đó hai chúng ta dẫm lên đỉnh đầu chúng nó, gặp được mấy thứ không có mắt nhìn thì cứ trực tiếp đụng chết bọn chúng!”
“Được được được!” Ngu Thành cười lớn nói: “Đợi lát nữa sẽ bảo Tác Nhĩ bắt cả hai chúng nó lại!”
Tinh Không cự thú cảm nhận được ác ý đến từ Ngu Thành, lập tức hướng về phía bọn họ rống lên một tiếng.
“Súc sinh, lát nữa bắt được ngươi, xem ta trị các ngươi thế nào!”
Hai mắt Ngu Thành lạnh như băng nhìn Tinh Không cự thú một lớn một nhỏ.
Chúng nó hoành hành trong vũ trụ vốn dĩ không có ai dám trêu chọc, giờ phút này lại bị hai con kiến uy hiếp.
Nhưng hiện tại Tinh Không cự thú đã không có cách khác, nó đã rất suy yếu rồi.
Cho dù muốn chạy trốn thì cũng trốn không lại truy kích của trùng động.
Chỉ có thể ký thác kỳ vọng vào Nhân Tộc cường đại kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận