Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 70: Quá Nhiều Thương Gia Vô Lương Tâm, Buộc Chính Phủ Phải Đưa Ra Biện Pháp Mạnh

“Ngô ca, chúng ta bị một nhóm người để mắt tới, bọn họ một mực bí mật đi theo giám thị chúng ta.”
Thấy Trương Lỵ và Manh Lan đã vào trong, lúc này Triệu Phong mới âm thầm kéo tay Ngô Duệ, thấp giọng báo cáo lại.
“Có chuyện này à?” Ngô Duệ nhướng mày, “Chẳng lẽ lại có người muốn động thủ với các ngươi? Bọn họ dám sao?”
Triệu Phong nghiêm túc đáp: “Bọn họ có dám hay không thì ta không biết, nhưng ta cảm nhận được những kẻ theo dõi đội xe của chúng ta đều rất mạnh, nếu không giải quyết thì đây chính là tai họa ngầm khó lường.”
“Lão bản đang bế quan, tạm thời cũng không thể làm phiền ngài ấy. Nếu thật sự là phần tử nguy hiểm thì…” Ngô Duệ thoáng trầm tư, “Thông báo cho mọi người trong đội, bảo các anh em trong khoảng thời gian này nếu có việc cần ra ngoài thì nhất định phải cẩn thận một chút, nên đi theo đội ngũ chứ đừng đi riêng lẻ, nếu gặp phải nguy hiểm không thể địch lại thì cứ chạy trốn, bảo mệnh là trên hết.”
“Có điều ngươi cũng đừng quá lo lắng, nếu quả thật có người dám động thủ với chúng ta thì chính là đang tự tìm đường chết.”
Triệu Phong gật đầu, “Ta biết rồi!”
Nói xong, y liền chỉ huy đội xe tiến vào căn cứ.
. . .
Ngô Duệ vội vàng đi tới chỗ Trương Lỵ đang đứng đợi, ông nói: “Trước mắt lão bản đang bế quan, tạm thời không tiện làm phiền ngài ấy. Trương tiểu thư cứ ở lại đây đã. Hằng ngày ngươi có thể dẫn Manh Lan ra ngoài săn giết dị thú tiến hóa, như vậy cũng không cần lo lắng việc tu luyện bị gián đoạn.”
“Tốt quá. Manh Lan không thể nào ngồi yên một chỗ mãi được, ngày nào không cho nó ra ngoài vận động là không yên được với vị Thái Tử này ngày ấy.” Trương Lỵ bất đắc dĩ nói.
Quả thực Manh Lan rất hiếu động, một ngày không cho nó ra ngoài đi giết dị thú thì nó sẽ cảm thấy cả người bức bối, khó chịu không thôi.
Cũng chính vì vậy nên thực lực của nó là mạnh nhất trong số loài gấu trúc hiện tại.
Những con gấu trúc khác đa phần đều chỉ là lục giai sơ kỳ.
. . .
Đêm đó, hội trưởng nghị sự tối cao ở Kinh Đô.
“Đáng chết, đều là lũ súc sinh đốn mạt!”
Long Chiến Quốc nhìn bảng báo cáo trong tay, giận dữ đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, ông phẫn nộ đập mạnh lên bàn khiến cho chiếc bàn vững chãi bên dưới rung lên một hồi.
Trong báo cáo ghi rõ, trừ những tập đoàn dưới trướng Ma Minh ra thì hầu hết thương gia đều lựa chọn đóng cửa các cơ sở kinh doanh, tạm đình chỉ việc buôn bán. Ý đồ trữ hàng trong đó quá lộ liễu, kẻ già đời như Long Chiến Quốc đương nhiên vừa nhìn liền hiểu rõ.
Hoàng Mạnh Quốc thần sắc âm trầm, hung ác nói: “Xem ra không dùng tới thủ đoạn tàn nhẫn một chút thì không thể chế trụ nổi đám thương gia vô lương tâm này mà.”
Hiên Viên Vương Thụy siết chặt nắm đấm, “Không sai. Ta cũng ủng hộ việc dùng biện pháp mạnh đối với đám người khốn nạn đó.”
“Các ngươi định làm gì? Đại khai sát giới sao? Cũng được, ta không ngại việc lấy máu của vài tên để tế cờ, dọa cho đám người còn lại thành thật một chút.”
Đối với đám siêu văn nhân chỉ biết trục lợi cho bản thân, không có chút tình người nào như này, Long Chiến Quốc thật sự căm hận vô cùng.
Tới giờ phút này rồi mà bọn chúng vẫn chỉ biết kiếm lời trên quốc nạn, thật sự rất đáng hận!
Hiên Viên Vương Thụy lắc đầu, “Không, ta có một phương pháp giúp mọi người hả giận hơn nhiều so với việc giết chúng, có điều cần phải có Cố Trường Khanh ra mặt giúp đỡ.”
“Phương pháp gì?” Hai người nhìn về phía ông.
Hiên Viên Vương Thụy nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: “Phát thông báo xuống, tuyên bố kể từ ngày mai trở đi, Long Quốc chỉ thừa nhận duy nhất các tập đoàn dưới trướng Ma Minh được độc quyền buôn bán lương thực. Kẻ nào dám tự ý trái lệnh thì lập tức xử quyết không tha.”
“Cái này… Biện pháp này không tệ, nhưng làm sao Ma Minh có thể cung ứng được nhiều lương thực như vậy?” Hoàng Mạnh Quốc chỉ rõ vào điểm mấu chốt.
“Cho nên ta mới nói cần có Cố Trường Khanh hỗ trợ!” Hiên Viên Vương Thụy tỏ vẻ thần bí, cười nói: “Ta nhớ mối quan hệ giữa Cố lão bản và M quốc rất thân thiết. Tình hình phía quốc gia bọn họ vừa khéo lại trái ngược hoàn toàn với chúng ta, lương thực dư dả nhưng người dân thì lại khá ít.”
“Chỉ cần Cố lão bản ra mặt đề nghị M quốc vận chuyển lương thực đến đây, đồng thời, chúng ta cũng tích cực cho người đẩy mạnh công tác trồng trọt thì chỉ khoảng bốn tháng sau, nguy cơ thiếu thốn lương thực nhất định sẽ được giải quyết.”
“Tới lúc đó, số hàng thịt hộp tồn trữ trong kho của đám súc sinh kia còn có thể làm được gì? Sau cùng cũng chỉ có thể bán lại giá thấp cho Ma Minh thu mua mà thôi.”
“Làm như vậy, Cố lão bản cũng có thể thu được chỗ tốt cực lớn.”
“Các ngươi cảm thấy kế hoạch này như nào, có khả thi không?”
Hiên Viên Vương Thụy rất muốn nghe ý kiến của hai vị còn lại.
“Tốt! Chiêu này đánh rất hay! Có thể ép cho bọn chúng mất hết vốn liếng.”
Hoàng Mạnh Quốc và Long Chiến Quốc đều gật gù tâm đắc.
Hiên Viên Vương Thụy cười nói: “Nếu các ngươi cũng cảm thấy kế hoạch này không tệ, vậy thì ta sẽ lập tức liên hệ với Ngô Duệ, vừa vặn Cố Trường Khanh còn thiếu nợ chúng ta nhân tình. Đưa Manh Lan qua đó đúng là quyết định sáng suốt.”
“Ngươi mau làm đi. À phải, còn có chuyện này ta vẫn luôn muốn hỏi ý kiến của các ngươi, ta cảm thấy Liên Minh Siêu Văn không cần tồn tại nữa, đều là phế vật vô dụng.” Hoàng Mạnh Quốc nói.
Long Chiến Quốc gật đầu: “Quả thực là một đám vô dụng, ta ủng hộ việc giải tán tổ chức này.”
“Vậy thì đợi ta thảo luận với phía Ma Minh xong, ngày mai sẽ tuyên bố mọi việc luôn thể.”
Hiên Viên Vương Thụy cũng đồng ý, sau đó liền nhấc máy lên gọi cho Ngô Duệ.
. . .
“Hiên Viên bộ trưởng đấy à, xin hỏi ngài có chỉ thị gì sao?”
Thanh âm của Ngô Duệ vang lên.
“Là như vậy…”
Hiên Viên Vương Thụy thuật lại một lượt kế hoạch của ông.
Ngô Duệ phì cười, “Lão bản của chúng ta đã sớm đoán được rồi. Hiên Viên bộ trưởng yên tâm, các ngài chỉ cần tuyên bố chỉ có Ma Minh và tam đại tập đoàn dưới trướng là được quyền hợp pháp bán ra lương thực. Về vấn đề nguồn cung thì chúng ta sẽ giải quyết ổn thỏa.”
“Ha ha! Không hổ là Cố tiên sinh, quả nhiên là có tầm nhìn xa trông rộng, vậy thì ta yên tâm rồi, mọi việc cứ quyết định như vậy đi.”
“Vâng, ta sẽ lập tức cho người sắp xếp mọi việc rồi sẽ báo cáo lại tình hình cho ngài biết. Ta cúp máy trước đây, tạm biệt.”
Ngô Duệ nói xong liền cắt đứt cuộc trò chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận