Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 389: Không Biết Tự Lượng Sức Mình

Chương 389: Không Biết Tự Lượng Sức Mình
Trên mặt Cố Trường Khanh tràn ngập sắc thái xem thường, khóe miệng giương lên nụ cười lạnh.
Điều này khiến cho Lai Sắt Ti Tháp cao cao tại thượng phẫn nộ không chịu được, cô ta táo bạo rống lên: “Cố Trường Khanh, ta nhất định sẽ khiến ngươi thần phục ta!”
Cô ta vừa dứt lời, hào quang xung quanh Cự Tích ngân giáp liền bắn ra bốn phía, ánh sáng chói mắt khiến cho hình ảnh livestream thoáng chốc biến thành một mảnh trắng xóa.
Trong hào quang ấy, phía sau Lai Sắt Ti Tháp đột ngột hiện ra một đôi cánh bạc thật lớn, tiếng vỗ cánh phần phật, trực tiếp bao vây lấy hư ảnh đồ đẳng phía sau Cố Trường Khanh.
Oanh!
Phù văn thần bí trên đôi cánh lóe ra quang mang nâu sẫm, Cự Tích ngân giáp cũng vào lúc này hiện ra những đường vân khủng bố màu nâu sẫm.
Lai Sắt Ti Tháp nghiêng vai mỉm cười: “Cố Trường Khanh, ngươi nhìn kỹ ta xem, ta không đẹp à?”
. . .
Quần chúng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm!
Một là bị thực lực mạnh mẽ mà cô ta đột nhiên bày ra làm cho kinh diễm, hai là có không ít sinh linh giống đực ghen tị muốn chết, bọn họ hận không thể để người bị uy hiếp là chính mình.
“Mẹ nó, công chúa này ứng chiến chỗ nào, rõ ràng là tìm phối ngẫu!”
“Cố Tinh chủ thật có diễm phúc, ta hâm mộ chết mất!”
. . .
Cố Trường Khanh đứng giữa không trung, thanh âm lạnh lẽu tựa như tiếng chuông tang: “Sâu bọ đê tiện thấp hèn, thật khiến người khác buồn nôn!”
Dứt lời, đôi mắt hắn chợt hóa thành một mảnh u ám.
Hắn toàn lực thúc giục tất cả thần văn lực, tất cả hư ảnh trong nháy mắt bắn ra hắc quang.
Trên không trung Bắc vũ trụ, một lực lượng cường đại điên cuồng thổi quét, mười mấy thị vệ của Lai Sắt Ti Tháp bị cuốn vào bên trong lốc xoáy, khi lần nữa xuất hiện thì đã biến thành thịt nát văng tung tóe khắp tứ phương.
“Cố Trường Khanh! Ngươi thật sự không biết tốt xấu!”
Vẻ mặt Lai Sắt Ti Tháp dữ tợn, thúc giục thần văn lực giết về phía đối thủ.
Rống!
Tuy Cự Tích thiếu đi một cái chân trước, nhưng cơ thể to lớn của nó vẫn vô cùng linh hoạt, đột nhiên mạnh mẽ nhào về phía trước, khí thế khiếp người khiến cho sự tàn sát của lốc xoáy mất đi hiệu lực.
Các thủ vệ thoát được một kiếp thì âm thầm thở phào một hoi,ư dùng lực lượng mạnh mẽ khiến cho tinh thể bị nổ ra một khe nứt, bọn chúng kéo theo những phần thi thể tàn khuyết bị thương, kinh hoảng mà trốn vào lòng đất.
Oanh! Oanh!
Hư ảnh Hắc Long uốn lượn phóng lên, long vĩ tráng kiện ghì chặt lấy cổ Cự Tích, long trảo to lớn tóm lấy phần bụng của nó, sau đó phun ra long tức nóng rực, phong tỏa chặt chẽ tiềm năng trong cơ thể kẻ địch.
Agrghhhh….
Đầu rồng cực lớn phát ra tiếng gào thét điên cuồng, răng nanh sắc bén trực tiếp cắn vào một chi trước còn lại của Cự Tích, một phát xé nát!
Thân thể Lai Sắt Ti Tháp thừa nhận đau đớn cực lớn, nhưng cô ta vẫn điên cuồng bạo kích về phía Cố Trường Khanh, đáng tiếc chính là, tất cả đều bị Cốt Đế Chi Thuẫn cản lại.
Cố Trường Khanh khí định thần nhàn, tựa như thần linh giáng lâm, dùng thủ đoạn lôi đình chế địch, trên mặt không vui không buồn.
Đầu tóc Ma Đồng bay múa đánh về phía Lai Sắt Ti Tháp, ánh mắt sắc bén cùng với ma khí khiếp người trên người hắn khiến cho Lai Sắt Ti Tháp không có chỗ để trốn.
Cúi đầu mới phát hiện, khe nứt trên vỏ hành tinh đã bị hư ảnh khiếp người của Tổ Kỳ Lân che lấp toàn bộ, đường lui của cô ta đã hoàn toàn bị bịt kín!
“Hừ, công chúa sâu bọ, thực lực của ngươi chỉ có như vậy?”
Thân ảnh Cố Trường Khanh lấp lóe, thanh âm gợn sóng lạnh như băng, dẫn theo khí thế U Minh của Tử Thần, mạnh mẽ va chạm vào Cự Tích ngân giáp.
Phù văn thần bí do quý tộc Cự Tích lưu truyền tới nay, trong chớp mắt đã bị thần văn lực cường đại của hắn hoàn toàn bức lui.
Người đàn ông trước mắt, cao lớn khí phách, khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc khiến cho người ta mê muội!
Nhưng đối với mình lại tàn nhẫn như vậy, khiến cho Lai Sắt Ti Tháp thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Cố Trường Khanh, ta sẽ khiến ngươi không được chết tử tế!”
Cô ta vỗ đôi cánh lớn, từ trong khe hở của mấy hư ảnh thần văn lớn mà xông về phía Cố Trường Khanh.
Trong lòng cô ta đã âm thầm quyết định, cho dù có giết chết hắn thì cũng phải lưu lại cơ thể hắn, sau đó khảm lên giường lớn trong cung điện của mình, để hắn vĩnh viễn ngủ dưới thân mình!
Thế nhưng khi Lai Sắt Ti Tháp vừa sượt qua bên người hư ảnh Ma Đồng, một bên cánh đã bị tóm lấy thật chặt.
Trước mắt bao người, công chúa Lai Sắt Ti Tháp trở thành một cái giẻ lau trong tay Cố Trường Khanh.
Dưới lực đạo vô cùng bạo ngược, Lai Sắt Ti Tháp bị vung vẩy đến nỗi hoa mắt chóng mặt, đầu óc choáng váng.
A!
A A A!
Lai Sắt Ti Tháp bị khí thế cường đại gắt gao bao vây, ngoại trừ tiếng hét chói tai đối kháng với sợ hãi tử vong thì hoàn toàn không thể sử dụng được chút khí lực nào.
Cảnh tượng này quá không hợp lẽ thường, ánh mắt của quần chúng đều dại ra!
“Cố Tinh chủ không hiểu thương hương tiếc ngọc chút nào!”
“Tinh Đế bệ hạ ra tay hay lắm, vung thật mạnh vào, quăng đến khi nước trong đầu ả cũng văng ra mới thôi!”
“Cố Tinh chủ có phải là kẻ thù của yêu đương không? Công chúa Lai Sắt Ti Tháp đã động tâm thật sự rồi mà… đáng tiếc!”
“Ngươi muốn Nhân Tộc và bò sát kết hợp? Sẽ sinh ra cái thứ gì chứ, đã từng nghĩ qua chưa?”
“Tộc bò sát thật máu lạnh, công chúa cũng sắp bị đánh chết rồi mà còn không ai dám đứng ra đối kháng!”
Hình ảnh quá mức chân thực khiến cho sinh linh trong vũ trụ bỗng chốc có cái nhìn hoàn toàn khác hẳn đối với Đấu La cổ tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận