Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 428: Hành Vi Tự Tìm Đường Chết Của Cố Trường Khanh

Chương 428: Hành Vi Tự Tìm Đường Chết Của Cố Trường Khanh
“Thần Phù khiến Nam vũ trụ co rút làm cho pháp tắc vũ trụ nguyên bản cách hủy hoại chỉ trong chốc lát, phương vị hỗn loạn, thời không phát sinh vướng mắc.”
“Cho nên Gurgon mới không trực tiếp đổ bộ xuống Lam Tinh vào lúc Thần Phù vỡ nát, thời khắc ngắn ngủi đó nó chần chừ là đang ở ngoại vực tìm kiếm vị trí của Lam Tinh, đáng tiếc lại không tìm được.”
“Bắc vũ trụ chếch về hướng nam hàng trăm triệu năm ánh sáng khiến nó lầm tưởng rằng Lam Tinh vẫn còn ở trong ranh giới Bắc vũ trụ, vì vậy Bắc vũ trụ trở thành mục tiêu đầu tiên của nó.
“Nó đi dạo quanh một vòng lớn, muốn tìm chính là… Lam Tinh!”
Toàn bộ vũ trụ đều thấy kinh sợ.
Một mặt là thở dài sau khi sống sót sau tai nạn, một mặt lại vì Lam Tinh sắp bị hủy diệt mà tiếc nuối thở dài.
“Không đúng, vì sao nó không trực tiếp hủy cả ngũ phương vũ trụ? Vậy thì Lam Tinh phải chết không thể nghi ngờ!”
Sinh linh toàn vũ trụ phát ra nghi vấn cuối cùng.
“Chỉ có một khả năng.”
Thanh âm Cố Trường Khanh, bất ngờ xuất hiện trong phòng trực tiếp của nền tảng Alpha.
Vạn chúng không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào hình ảnh đường cong dao động âm thanh tượng trưng cho Cố Tinh chủ trên màn hình.
Ngay lúc bọn họ nhẫn nại đến cực hạn, Cố Trường Khanh nói ra một đáp án không thể tranh luận.
“Bởi vì, gốc rễ của ngũ phương vũ trụ, chính là Lam Tinh!”
Tần Đế như bừng tỉnh đại ngộ, thanh âm như tiếng hổ gầm theo sát phía sau: “Nếu ngươi muốn hoàn toàn hủy diệt một cái cây, ngươi sẽ đi hai từng cái lá, cắt đi từng cành cây, sau đó mới nhổ nó từ bùn đất lên sao?”
Hoàng Đế thong thả nói: “Sẽ không, ta sẽ lung lay nó, làm dao động căn cơ của nó, sau đó hủy diệt bộ rễ của nó!”
Hai người nói xong, đồng thời nâng mắt nhìn về phía Cố Trường Khanh, bình tĩnh nói: “Tinh đế hiện hạ, gốc rễ của vũ trụ ở Lam Tinh, gốc rễ của Lam Tinh là ngươi!”
“Cho nên, ta không chết được!”
Cố Trường Khanh giảo hoạt cười, quỷ văn quanh thân đồng thời hiện lên, thần văn lực hủy thiên diệt địa trong phút chốc thay đổi phương hướng, trong vẻ mặt nghi hoặc của mọi người, tấn công về phía Lam Tinh!
“Đây là…”
“Vì sao?”
“Cố Tinh chủ, ngươi…”
Oanh!
Kết giới của Lam Tinh nháy mắt nổ tung, cùng lúc đó Gurgon đã khóa chặt vị trí của Lam Tinh, cười quái dị mà vung lên móng vuốt to lớn, đập về phía Lam Tinh.
Tòa nhà trung tâm của Lam Tinh phát ra chấn động kịch liệt.
Trên màn hình thật lớn, móng vuốt của Gurgon càng ngày càng phóng đại, phảng phất như chỉ trong nháy mắt có thể đánh bay Lam Tinh như đánh bay một trái bóng.
Tính hiệu của nền tảng Alpha đứt đoạn liên tục.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc tất cả các sinh linh phát ra tiếng hò hét từ tận đáy lòng.
Bọn họ ở mỗi góc của vũ trụ đều đang phẫn nộ rít gào.
“Cố Tinh chủ, ngươi che giấu đủ sâu!”
“Ngươi vậy mà lại là chủ nhân của Gurgon?”
“Khó trách công kích lúc ban đầu lại không có uy hiếp gì với Gurgon, đáp án tới rồi!”
Khóe mắt của Y Toa Bối Nhí ướt đẫm, cô điên cuồng lắc đầu: “Không thể nào! Chuyện này không thể nào!”
Tín nhiệm của A Nhĩ Nặc Hàn sắp ở bên bờ vực sụp đổ: “Vì sao, Cố Tinh chủ, lập trường của ngươi trước giờ đều đứng bên phía Nhân Tộc, vì sao!”
Tim vương Dung đau đớn, thì thào tự nói: “Thiếu gia, Cố thiếu gia, ta không tin!”
Từ Thi Tình nghiêng người sự vào tường, trong miệng hộc ra máu đen, báo ứng khi cô tiết lộ thiên cơ đã tới, nhưng một câu nói cuối cùng muốn làm sáng tỏ cho Cố Trường Khanh, bất luận thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Tiểu Đoàn Đoàn lớn tiếng khóc: “Tinh Đế bệ hạ, tại sao lại như vậy!”
Lâm Nguyệt Dao và Lâm Thủy Dao căn bản không rõ ràng lắm, trong nháy mắt đó Cố Trường Khanh sao lại trở thành kẻ địch của vạn linh.
Tần Đế cười trên nỗi đau của người khác: “Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, so với ta còn biết tìm đường chết hơn!”
Hoàng Đế cười nhạt: “Bị phụ nữ chơi đến nỗi thanh danh không ra gì như ngươi, nói ra lời này, mặt không đau sao?”
. . .
Hành vi “tìm đường chết” của Cố Trường Khanh nháy mắt khiến cho những thần văn giả ý chí không kiên định thay đổi phương hướng.
Trùng hợp hơn là, Cố Trường Khanh đứng ở phương hướng của Gurgon, như vậy nhìn lại, bất kể từ góc độ nào thì hắn cũng giống như chủ nhân của Gurgon.
Chỉ có mấy người Trương Hổ và các trấn quốc thần thú là không hề phòng bị gì mà dựa sát vào bên cạnh Cố Trường Khanh.
Trương Hổ trêu chọc nói: “Lão đại, đây là chiến thuật gì, nói ra để chúng ta còn…”
Y còn chưa nói dứt lời, phía sau Lam Tinh đột nhiên có vô số đạo hồng mang phá không mà ra.
Lam Tinh như một viên ngọc trai có màu bầu trời xanh thẳm, nháy mắt bị bao phủ trong quang mang màu đỏ, bất luận thân ở phương nào thì đều khó có thể nhìn thấy bất cứ phía nào của Lam Tinh.
“Đệt, đây là cái gì?”
“Vãi, Cố Tinh chủ diệt Lam Tinh rồi?”
“Đảo ngược quá nhanh, nhanh như gió vậy, Lam Tinh thật sự không còn sao, ai nói cho ta biết đi!”
Nhưng mà khiến vạn giới sinh linh càng khó hiểu chính là, vì sao Gurgon lại bất chợt thu hồi móng vuốt, thất kinh mà lùi về phía sau?
Bạn cần đăng nhập để bình luận