Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 59: Đến Muộn Một Bước

Phiêu Lượng Quốc, thành Hải Châu.
Rống!!
Một tiếng rít gào vang vọng cả trời đất, những con hải thú trên bãi biển giống như bị dọa sợ mà đều nằm rạp xuống mặt đất, thân hình run lập cập không dám nhúc nhích chút nào.
Oanh! Oanh! Oanh!
Con cự thú gần giống với Godzilla cao đến tám trăm mét kia đang từ từ bước lên bờ biển, mỗi một bước chân của nó đều khiến mặt đất rung chuyển theo, trên đất lưu lại những dấu chân thật đớn, thẳng đến Hải Châu thành.
Sau lưng nó mọc lên hàng loạt gai nhọn sắc bén, bên ngoài cơ thể bao trùm một một bộ vảy giáp được hình thành từ những hình lục giác màu đen, cái đuôi dài đến ba, bốn trăm mét to lớn đến mức làm cho người ta thấy khiếp đảm, hai chân nó cứ thế dẫm lên mặt đất mà đi.
Đầu nó hơi nhỏ so với cơ thể, trong miệng là răng nhọn dày đặc, trong đôi mắt màu lam đậm tràn ngập trí tuệ.
Hai cánh tay trước ngực nó thô to và dài hơn so với Godzilla mà con người thường thấy trên màn ảnh, trên móng vuốt sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo u ám.
Con rùa đen to lớn ở trước mặt nó cũng phải nằm rạp cúi đầu.
“Cái đệt, đây là thứ gì vậy?”
“Mẹ k*, ngoài biển còn có loại quái vật này?”
“Bát giai! Làm sao mà nó tiến hóa được?”
“Ai có thể ngăn nó đây? Một mình nó hủy hết các thành phố của chúng ta cũng không thành vấn đề ấy chứ!”
“Đừng nói nhảm nữa, mau chạy đi!”
Những siêu văn nhân đang chạy trốn về hậu phương trong thành phố quay đầu nhìn con quái thú bát giai cao đến tám trăm mét kia đều bị dọa cho sợ vỡ mật, vội dùng tốc độ nhanh nhất mà đào thoát khỏi thành phố.
Vù vù vù!
Tại chỗ của James Kohler, phía trên tòa nhà cao tầng có hơn mười siêu văn nhân ngũ giai trung, hậu kỳ cường đại đang bay vào nơi này.
“Nghị trưởng, nó là thứ gì vậy?”
Một siêu văn nhân mặc áo giác Ác Ma Jersey trên người, cặp mắt lộ ra bên ngoài mũ giáp lóe lên sự sợ hãi.
“Đây là cái thứ chết tiệt gì?”
Sắc mặt của James Kohler âm trầm: “Chỉ sợ đúng như lời của Cố đại lão nói, nó là quái thú đến từ cánh cửa ở sâu trong vùng tam giác kia.”
Kỳ thực suy đoán của bọn họ không sai.
Con quái thú này quả thực không thuộc về trái đất.
“Nghị trưởng, rút lui đi!”
Một siêu văn nhân mặc hai tầng áo giáp là Biên Bức (con dơi) và Hùng Sư có chút sợ hãi mà nói.
Đối mặt với con quái thú lớn ở bên ngoài thành phố, ai nấy đều thấy khiếp đảm, hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu.
Khoảng cách xa như thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được một sự áp bức đánh thẳng vào sâu trong linh hồn.
James Kohler lắc đầu, “Đợi thêm một lúc đã, Cố đại lão đang trên đường đuổi tới, chỉ lát nữa là đến nơi, chúng ta đã muốn đi thì con quái vật có hình thể nặng thế này cũng không giữ chân được chúng ta.”
Một siêu văn nhân mặc áo giác Hổ Báo tỏ vẻ nghi ngờ, “Hắn có thể địch lại con quái vật này sao?”
Rống!
Mới vừa nói xong thì ở phía xa xa bên ngoài thành phố, tiếng rít gào kinh thiên động địa đã cuồn cuộn truyền tới.
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua thì đều biến sắc mặt, không ai nói thêm lời nào, cả đám đồng loạt xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây.
Vù!
Chỉ thấy bên ngoài thành phố, con quái thú cao tới tám trăm mét kia đột nhiên mở ra cái miệng to như bồn máu lớn, phần xương sống trên lưng nó lóe lên ánh sáng màu xanh lam, trong miệng đang điên cuồng ngưng tụ năng lượng.
Mấy giây sau, một tiếng động lớn như sấm sét vang lên quanh quẩn, chấn động đến nỗi thân thể những con hải quái đang nằm rạp dưới chân quái thú cũng phải run rẩy.
Ầm ầm ầm!
Trong miệng con quái thú đột nhiên phun ra một chùm sáng năng lượng cực lớn, trong nháy đã mắt chôn vùi siêu võng đang bảo vệ cả thành phố, sau đó đánh thẳng về chỗ sâu bên trong nội thành.
Những nơi nó đi qua, trên mặt đất đều biến thành một cái hố sâu không thấy đáy, những tòa nhà cản đường nó đều bốc hơi trong nháy mắt.
Ánh sáng xanh chói mắt chiếu rọi cả một vùng trời, khiến cho người ta không thể và cũng không dám nhìn thẳng.
Một lát sau, ánh sáng năng lượng màu xanh đã hủy diệt mọi thứ kia ầm ầm dừng lại trên mảnh đất ở trung tâm thành phố.
Tiếng nổ cực lớn tan đi, một đám mây hình nấm bốc lên trời cao trong phạm vi mười dặm.
Chùm sáng năng lượng kia càn quét như cuồng phong gió lốc nhấn chìm mọi thứ, trong nháy mắt đã cuốn sạch hơn một nửa thành trì.
“Súc sinh, thật sự là một con súc sinh!”
Đám người James Kohler mới vừa chạy ra khỏi phạm vi công kích của quái thú hiện đang đứng trên không trung, nhìn cảnh tượng bị tàn phá kinh khủng ở cách đó không xa mà sợ run cả da đầu.
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên vào lúc này, không gian trên bầu trời ở xa xa phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ.
Vút!
Cố Trường Khanh rốt cuộc cũng đáp xuống, xuất hiện ở phía trước đám người James Kohler.
Từng đợt ánh sáng mờ ảo lưu chuyển xung quanh áo giáp, tỏa ra hơi thở bạo ngược.
Song long mọc ra sau lưng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào trận nổ lớn ở phía xa.
Cố Trường Khanh kích hoạt Huyết Mâu, siết chặt nó trong tay, “Thứ lỗi, ta vẫn đến muộn một bước!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận