Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 213: Cố Trường Khanh Chính Là Thần!

“Lão đại, nhất định phải chém chết bọn chúng!”
Đám người Trường Hổ nắm chặt hai tay, vẻ mặt khẩn trương.
Bọn họ đều không biết thực lực của lão bản tột cùng là thế nào, nhưng bọn họ lại có sự tự tin vô cùng với lão bản.
Chiến ý của Hoàng Đế cũng sôi trào, cười to nói: “Được lắm, Cố tiểu hữu, Nhân Tộc chúng ta làm việc chính là như vậy, để cho lũ khỉ ngu dốt này biết thế nào là uy nghiêm của Đế Quốc không thể xâm phạm! Cho dù biết rõ là chết, cũng phải chiến!”
Cuối cùng, dưới ánh mắt của toàn bộ sinh linh trong vũ trụ, Cố Trường Khanh ầm ầm lao tới chùm sáng khủng bố kia, ngay lập tức cả người hắn đã bị nuốt chửng, giống như cát bụi bị cuốn vào bên trong biển rộng đang rít gào.
Không thể nhìn thấy nữa!
Nháy mắt, tất cả các nhân vật lớn có quan hệ với Đế Quốc Lam Tinh, trái tim đều như đột nhiên ngừng đập, lâm vào sự yên lặng tuyệt đối.
Cố Trường Khanh, đã chết rồi sao?
Thần Vũ Trường Không cười lạnh: “Không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe!”
Ngục Hoàng cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Đừng thật sự giết chết Cố Trường Khanh, nhanh chóng dừng chùm sáng lại!”
Mà Đế Khâm Na Tịch lại hơi nhíu mày, vẻ mặt tràn ngập nghi ngờ nói: “Có chút không ổn… có chuyện gì vậy?”
Rõ ràng chùm sáng đã nuốt chửng Cố Trường Khanh, nhưng giờ phút này bà ta lại cảm thấy lực lượng của cơ giáp vệ tinh đang không ngừng mất đi!
“Ha ha ha, Súc sinh Nhân Tộc kia đã chết rồi sao? Có khi là đã hóa thành tro bụi luôn rồi?”
“Ngu xuẩn, lực lượng phá được cả tinh hệ là thứ mà thực lực bản thân hắn có thể đánh bại sao? Chẳng lẽ chỉ số thông minh của Nhân Tộc đều chỉ có cấp bậc này hay sao?”
Tộc nhân của Siêu Thần Cổ Tộc lúc này đều đã đồng loạt ăn mừng, cảm thấy được bọn họ đã thắng lợi, trong phòng livestream gửi lên các loại bình luận điên cuồng dẫm đạp Cố Trường Khanh, biểu đạt sự sung sướng trong lòng.
Nhưng mà ngay sau đó, tay đánh chữ của mọi người hoàn toàn dừng lại!
Chỉ thấy từ trong chùm tia sáng, Cố Trường Khanh lợi dụng hình thức chung cực của đế giáp, cho dù là bị đắm chìm trong công kích của cơ giáp vệ tinh thì vẫn hoàn toàn bình an vô sự.
Sau lưng hắn là song long tham lam phát ra tiếng gào thét, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng thị huyết, giống như vô cùng thèm thuồng lực lượng của cái cơ giáp vệ tinh này.
Cố Trường Khanh cười lạnh nói:
“Đừng gấp, hiện tại sẽ để cho các ngươi ăn thoải mái!”
Nói xong, cơ thể một đen một xám của song long đột nhiên tăng vọt, nháy mắt đã lớn hơn ban đầu gấp vạn lần! Khí thế tàn bạo lan tỏa, trực tiếp đỡ lấy công kích của chùm tia sáng được bắn ra từ cơ giáp vệ tinh.
Giờ phút này, các sinh linh vũ trụ nhìn chằm chằm màn hình, bởi vì không thấy bóng dáng Cố Trường Khanh nên đều cảm thấy chiến đấu đã chấm dứt, nhưng chưa từng nghĩ song long khổng lồ đột nhiên phá tan chùm tia sáng, xuất hiện trước mặt tất cả các sinh linh!
“Trời ạ, đó là cái gì?”
“Rồng?”
Hai cự long thân hình giống như trường thành sắt thép, chùm sáng nóng cháy có thể hủy diệt cả một tinh hệ, bắn lên trên người chúng nó vậy mà hoàn toàn không sao.
Cố Trường Khanh cũng phải sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình dưới hình thức chung cực của áo giáp thì mới có thể làm được như vậy, một cảm giác cạn kiện xuất hiện trong đầu, nhưng Cố Trường Khanh lại không thấy mệt mỏi, hắn tàn bạo cười:
“Ăn đi!”
Hai con cự long phát ra tiếng rít gào chấn động, lập tức mở ra cái miệng thật lớn như hai cái hang động, bắt đầu gặm cắn lực lượng chùm sáng của cơ giáp vệ tinh.
Lực lượng của Hộ Tinh đại trận tiến vào bụng rồng, lập tức bị tiêu hóa, sau đó lại cuồn cuộn không ngừng chuyển vào cơ thể Cố Trường Khanh.
Năng lực này là do Cố Trường Khanh vô tình phát hiện trong lúc bế quan, chỉ cần mở hình thức chung cực, vậy thì song long sau lưng có thể cắn nuốt tất cả lực lượng, sau đó chuyển lại cho chủ nhân.
“Thật không ngờ song long sau lưng Cố Tinh chủ lại nghịch thiên như thế! Còn có thể cắn nuốt lực lượng của Hộ Tinh đại trận!”
“Quá vô lý, mẹ nó quá vô lý, vốn tưởng rằng song long sau lưng hắn chỉ là để trang trí mà thôi…”
Một màn kinh thế hãi tục này khiến cho sinh linh toàn vũ trụ nhìn đến ngu người, các nhân vật lớn của các đại thế lực thì đều trừng lớn hai mắt, tam quan bị làm mới vô số lần.
Mọi người trên Đế Quốc Lam Tinh cũng cảm thấy phấn chấn, cho dù vừa rồi khi Cố Trường Khanh bị chùm sáng nuốt chửng, nhưng bọn họ cũng chưa bao giờ nghi ngờ Cố Trường Khanh sẽ chết.
“Không sai, đó thật sự là song long sau lưng lão đại, lão đại không sao!”
“Đây chính là lực lượng mà lão đại nắm giữ được sau khi bế quan sao? Chẳng trách lại dám một mình đối đầu trực diện với Hộ Tinh đại trận của Siêu Thần Cổ Tinh.”
Sau khi hai cự long há mồm cắn nuốt, chùm sáng mà cơ giáp vệ tinh phóng ra đang dần thu nhỏ lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Lực lượng khổng lồ cuồn cuộn vô tận rót vào cơ thể Cố Trường Khanh.
Hai tay Đế Khâm Na Tịch run rẩy, đôi mắt như muốn nứt ra: “Làm sao có thế?”
Nhưng mà khi bà ta vừa mới lộ ra vẻ kích động thì cả cơ thể đã không chịu khống chế mà ngã về phía sau, may mắn Thần Vũ Trường Không dùng một tay ôm lấy bà ta mới khiến bà ta không ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Ngươi sao thế?” Không để ý Cố Trường Khanh bên kia, lúc này nhìn vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy của Đế Khâm Na Tịch, Thần Vũ Trường Không không khỏi lo lắng hỏi.
Giọng nói Đế Khâm Na Tịch cay đắng, vẻ mặt không cam lòng: “Điều khiển một kích mạnh nhất của Hộ Tinh đại trận tiêu hao hết tất cả lực tinh huyết của ta…”
Ít nhất bà ta cũng phải nằm trên giường một tháng, thậm chí còn lâu hơn mới có thể hồi phục được lần tiêu hao này, hơn nữa muốn hoàn toàn khỏi hẳn, không đến một trăm năm thì không thể.
Nói xong ngay cả sức mở miệng bà ta cũng sắp không còn, cảm giác hư nhược giống như một vực sâu cực lớn sắp nuốt chửng lấy bà ta, bà toàn hoàn toàn dựa vào ý chí mới không để bản thân hôn mê.
Nhưng với Đế Khâm Na Tịch mà nói, sự đau đớn trên cơ thể hoàn toàn không đáng nhắc tới so với đau đớn về tinh thần, mặc dù ngã vào trong lòng Thần Vũ Trường Không, nhưng ánh mắt của bà ta vẫn nhìn chằm chằm về phía Cố Trường Khanh ở bên ngoài.
Chỉ thấy cự long kia cắn nuốt cả trời đất, lực lượng của chùm sáng không còn một phần mười, khí thế yếu hơn so với ban đầu gấp trăm lần, chùm sáng khổng lồ giờ chỉ còn lại một tia sáng dài nhỏ.
Mà vài giây sau, tia sáng này cũng bị song long nuốt sạch vào bụng, đến lúc này, song long cuối cùng cũng thỏa mãn mà lặng lẽ lui về, thân thể dần dần thu nhỏ lại, rất nhanh đã biến về nguyên hình, trở về xoay quanh sau lưng Cố Trường Khanh.
Một lần công kích này đã dùng hết toàn bộ lực lượng còn lại của Hộ Tinh đại trận, vậy mà lại để Cố Trường Khanh nhẹ nhàng phá giải!
Tộc nhân của Siêu Thần Cổ Tộc vốn dĩ còn kiêu ngạo vô cùng, giờ khắc này lại không ai dám nói ra một câu nào, lâm vào sự yên lặng chết chóc.
Siêu Thiên Đế Chủ Ánh Thái Hoàng, Siêu Diễm Đế Chủ Diễm Tuyệt cùng với U Sí âm trên U Minh Cổ Tinh đều đồng thời kích động đến đứng bật dậy, trong mắt tỏa ra ánh sáng vô cùng hưng phấn.
Cố Trường Khanh thật sự là thần, bọn họ nghĩ cũng không nghĩ tới Cố Trường Khanh có thể sử dụng cách này để hóa giải công kích của Hộ Tinh đại trận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận