Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 140: Cơ Hội Cuối Cùng Của Sinh Linh Ngoại Tộc

Dưới cửa ra vào của không gian phong ấn, trên mảnh đất trống trải ở đó.
“Làm sao đây, không ra được nữa?”
“Đáng chết! Cố Trường Khanh muốn một lưới bắt hết chúng ta?”
“Súc sinh, hắn chính là súc sinh!”
Có đến một hai trăm vạn sinh linh ngoài hành tinh tập hợp tại đây, nhưng lại phát hiện không thể thông qua cửa ra vào để rời đi.
Nhất thời, đủ các âm thanh mắng mỏ vang lên trong không gian.
Ánh mắt Tinh Thần Vô Cực trầm xuống, “Chẳng lẽ… chỉ có thể dùng phương pháp đó thôi sao?”
Trầm mặc một lúc, hắn liền bay lên không trung, nhìn xuống toàn trường, mở miệng nói: “Các vị, đừng hoảng, ta có một cách đối phó với Cố Trường Khanh, chỉ là không biết các vị có thể chấp nhận hay không.”
Diễm Ngạo nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn đối phương, vội hỏi: “Vô Cực huynh, có cách gì? Chỉ cần có thể sống, không có gì là không thể chấp nhận.”
“Đúng, chỉ cần có thể sống!”
Tinh Đạo Cực, Ánh Vô Địch đồng thời nói.
“Bất kể phải trả giá thế nào, nếu như có thể sống mà rời khỏi đây, chúng ta đều chấp nhận trả giá.”
Gần hai trăm vạn sinh linh ngoài hành tinh tại đây cũng không quan tâm được nhiều như vậy, ánh mắt đều nhìn về phía Tinh Thần Vô Cực trên không trung.
Tinh Thần Vô Cực hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên, nói:
“Ta từng có cơ duyên đạt được Vô thượng tinh trận ở trong một di tích của vũ trụ, có tên là < Vạn Tinh Quy Nhất >“.
“Chỉ cần thi triển tinh trận này ra, các ngươi nguyện ý lấy siêu văn của mình dung nhập vào trong trận, vậy thì có thể làm tăng lên số tầng siêu văn dung hợp trên áo giáp siêu văn của ta.”
“Nhưng mà từ nay về sau, siêu văn của các ngươi sẽ biến mất, mà ta cũng phải đối mặt với nguy cơ bị nổ tan xác mà chết.”
“Nếu như chúng ta muốn sống, ngoại trừ cách này ra thì ta không nghĩ ra được còn con đường nào khác.”
“Các ngươi đều đã tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Cố Trường Khanh. Cho dù tất cả chúng ta ở đây liên hợp lại cũng chưa chắc có thể phá được lớp phòng ngự của hắn.”
“Các vị, rốt cuộc là tính mạng quan trọng hay là siêu văn quan trọng, thời gian không còn nhiều, các ngươi tự mình cân nhắc đi.”
Nói tới đây, Tinh Thần Vô Cực không nói thêm gì nữa.
Diễm Ngạo nghe xong thì gần như không suy nghĩ gì, vội đáp: “Không có gì phải suy nghĩ cả, ta là người đầu tiên đồng ý.”
“Đúng! Chỉ cần có thể sống!”
Tinh Đạo Cực, Ánh Vô Địch cũng không hề do dự.
“Vô Cực đại ca, hãy thi triển tinh trận đi! Siêu văn không còn thì vẫn có thể mua một cái dung hợp hợp, nếu mạng không còn nữa, vậy thật sự là hết rồi.”
Gần hai trăm vạn sinh linh ở đây, ai ai cũng lớn tiếng hô hào, nguyện ý trả bất cứ giá nào.
“Được! Có câu này của các ngươi, ta sẽ thử mạo hiểm một lần, cho dù có nguy cơ bị nổ tan xác mà chết thì ta vẫn quyết phân cao thấp với Cố Trường Khanh một phen!”
Tinh Thần Vô Cực tàn nhẫn cắn chặt răng, từ trên cao đáp xuống, bắt đầu bố trí “Vạn Tinh Quy Nhất”.
. . .
Dưới Thiên Thần thụ, hai con Bạo Liệt Cự Viện đang nằm rạp trên mặt đất, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.
Tô Ấu Vi bị Trương Hổ chặt thành tám khúc, phơi thây trên đỉnh của một tòa nhà cách đó không xa.
Cái đầu còn hoàn hảo, trên mặt lộ ra biểu tình vặn vẹo dữ tợn, những giày vò thống khổ trước khi chết đều viết toàn bộ lên mặt.
Bên phía Bạch Tinh, Tiểu Đoàn Đoàn cũng băm gã ra thành nhiều mảnh.
Thân tại thời loạn, ngay cả nữ streamer ngọt ngào một thời: Tiểu Đoàn Đoàn, nay cũng biến thành một kẻ tâm ngoan thủ lạt.
Cố Trường Khanh ôn ‘chuyện cũ’ với đám người này xong, ánh mắt dừng lại tại Thiên Thần thụ cách đó không xa.
Hai con Bạo Liệt Cự Viên thấy hắn nhìn qua đây thì ánh mắt né tránh, phát ra một tiếng gầm trầm thấp tỏ vẻ thần phục.
“Lão bản, nghe nói cho người có chỉ số tiềm năng dưới ba nghìn sao sử dụng Thiên Thần quả này thì có thể trực tiếp tăng lên một nghìn ba trăm sao!”
Ngô Duệ buồn bực nói: “Hiện tại ta đã là ba nghìn năm trăm sao rồi, nếu như thấp hơn năm trăm sao thì tốt biết mấy.”
Vương Dung bật cười trên nỗi đau của người khác, “May mà ta và Tiểu Đoàn Đoàn hiện tại đều mới có hai nghìn chín trăm sao.”
Bà mặc bộ giáp Thanh Phượng, bao phủ lên thân hình đầy đặn mềm mại.
“Vương a di nói không sai, các ngươi đừng có hâm mộ quá.” Tiểu Đoàn Đoàn cười trộm.
Trương Hổ cũng kể khổ: “Lão đại, số tầng siêu văn của chúng ta vẫn quá thấp, năm đó có thể sẽ rất lợi hại, nhưng sự phát triển của Đế Quốc đã dừng lại quá lâu rồi.”
Thao Thiết chen vào: “Đúng, hiện tại áo giáp siêu văn của Đế Quốc quả thực có chút không đủ nhìn, phải thăng cấp một lần nữa mới được.”
Cố Trường Khanh cất tiếng trấn an: “Yên tâm đi, thứ nên có thì các ngươi đều sẽ có, đợi ta xử lý xong những sinh linh ngoài hành tinh ở Lam Tinh đã.”
“Sau đó lại thu thập hết tất cả tài nguyên bên trong không gian phong ấn, chúng ta cần phải tập trung phát triển trong một khoảng thời gian.”
“Ta bảo đảm, về sau tất cả chúng ta đều có thể mặc áo giáp ba mươi tầng siêu văn trở lên.”
Nói xong hắn ngoắc tay, mười hai Thiên Thần quả bay tới, lơ lửng ở trước mặt hắn.
Cố Trường Khanh đưa cho Vương Dung và Tiểu Đoàn Đoàn mỗi người một quả.
Phần còn lại thì giao cho Trương Hổ, đoạn căn dặn: “Hổ Tử, ngươi giữ lấy, phân cho các thành viên Ma Minh dựa theo độ cống hiến.”
Thứ này Cố Trường Khanh hoàn toàn không cần.
“Vâng!”
Trương Hổ gật đầu, cầm lấy những quả còn lại, sau đó xoa tay hăm he nói: “Lão đại, nên bắt đầu giết sạch sinh linh ngoài hành tinh trong không gian phong ấn này rồi chứ?”
Hầu Vương nói: “Đúng thế lão bản, lão tôn ta đây đã đợi không kịp rồi.”
Cái tên này vẫn rất hăng hái chém giết.
Siêu văn Đại Thánh Hắc Ám trên người nó trước mắt còn lợi hại hơn cả siêu văn có hai mươi mốt tầng, thật sự đã lột xác thành một đại thánh hắc ám.
Cố Trường Khanh buồn cười nhìn nó, đoạn nói: “Không vội, hiện tại bọn chúng đều đang tụ tập tại lối ra, đang thi triển cái gì mà trận pháp < Vạn Tinh Quy Nhất >, có lẽ là muốn mượn nó tăng thực lực để đối phó với ta.”
“Siêu văn tự các ngươi thức tỉnh cũng đừng chậm trễ không tu luyện, sau khi đạt tới một cấp bậc nhất định nào đó, có khi sẽ còn có chỗ tốt không ngờ tới.”
Hắn thật sự hoài nghi, siêu văn thức tỉnh từ hình xăm vào lúc thiên địa dị biến, tương lai có khả năng sẽ rất khủng bố.
Chẳng hạn như siêu văn La Hầu của Cố Trường Khanh, cho tới bây giờ vẫn không bị áo giáp Đế Uyên Long đồng hóa.
Điều này chứng minh nó rất nghịch thiên.
“Vâng!”
Mọi người thấy Cố Trường Khanh đặc biệt dặn dò phải tu luyện siêu văn của mình thì đều cẩn thận ghi nhớ.
Chu Tước hơi tò mò, “Lão bản, nếu ngài biết bọn chúng đang thi triển tinh trận thì vì sao không sớm tới đó tấn công trước, phá bỏ ý đồ của bọn chúng?”
Cố Trường Khanh tỏ vẻ khinh thường, “Sâu kiến dù có tăng cấp thế nào thì cùng lắm cũng chỉ là một con châu chấu lớn hơn một chút mà thôi.”
“Lúc này có lẽ bọn họ đã tăng thực lực xong rồi, ta đang muốn tìm người luyện tay đây.”
Dứt lời, Cố Trường Khanh liền dẫn theo mọi người đi thẳng tới lối ra.
Hai con Bạo Liệt Cự Viên nằm rạp dưới Thiên Thần thụ thấy bọn họ đi hết thì mới nhanh chóng dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi chỗ đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận