Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 229: Tự Tìm Đường Chết

Trên Lam Tinh, Trương Hổ hưng phấn xoa xoa tay.
Mới vừa rồi, A Nhĩ Nặc Hàn truyền tin đến, những tin tức và chuyện xảy ra ở Nam vũ trụ của Cố Trường Khanh đã bị nền tảng Hồ Á lớn nhất ở Tây vũ trụ lan truyền ra ngoài.
“Uy danh của lão đại đã lan truyền đến cả các nơi khác của vũ trụ rồi, thật là đáng mừng!”
“Đáng tiếc lão đại không dẫn theo ta, ta cũng muốn khiến cho đám nhãi nhép ở Tây vũ trụ được chứng kiến uy phong của lão Trương ta đây!”
Trương Hổ vừa nói vừa vỗ ngực mình, hưng phấn nói.
...
Ngoài cửa lớn của Vũ Trụ chi thành.
Tinh Không cự thú nhỏ vây quanh bên cạnh Tinh Không cự thú bay qua bay lại, cực kỳ giống một đứa trẻ nghịch ngợm được quay lại vòng ôm của mẫu thân.
Nhìn thấy tình cảnh này, Cố Trường Khanh đang chuẩn bị hăng hái tinh thần thu phục hoàn toàn Tinh Không cự thú.
Vào lúc hắn đang chuẩn bị truyền đạt thiện ý cho Tinh Không cự thú một lần nữa, một luồng ánh sáng màu đỏ đậm vụt qua bên người Cố Trường Khanh.
“Nhanh như vậy đã vội vã chịu chết?”
Cố Trường Khanh quay đầu nhìn về phía Ngu Thành vừa phát động công kích với hắn.
Thứ tép riu này căn bản không vào được mắt hắn, so với Tinh Không cự thú thì chính là rác rưởi.
Thậm chí ngay cả hứng thú giết bọn họ hắn cũng không có.
Chỉ thấy tép riu Ngu Thành khởi động thần văn, một thân áo giáp màu đỏ vàng bao phủ lấy cơ thể cậu ta, từ xa nhìn lại, thật ra cũng có mấy phần thần bí.
Luồng ánh sáng màu đỏ đậm mà cậu ta công kích đối với Cố Trường Khanh mà nói, thậm chí ngay cả né tránh cũng không cần.
Sau khi tới gần liền bị khí tràng quanh thân hắn tiêu diệt.
“Vốn là đã muốn tha cho những kẻ nhãi nhép không đáng là gì như các ngươi, không ngờ các ngươi lại chủ động tìm được chết, vậy thì ta thành toàn cho các ngươi!”
Nói xong, song long trên vai Cố Trường Khanh nổi lên một luồng năng lượng màu xám, thế không thể đỡ xông về phía Ngu Thành.
“Cái gì? Ngươi còn dám ra tay với ta?”
Ngu Thành kiêu ngạo ương ngạnh thành quen, không thể ngờ tới tên cuồng đồ kia dám ra tay với mình.
Năng lượng màu xám mang theo hơi thở tử vong thổi quét tới trước mặt Ngu Thành.
Trong tử khí mang theo vô tận bi ai, tuyệt vọng và tàn bạo.
Trong thoáng chốc đã khiến cho tâm thần của Ngu Thành bị tử khí ảnh hương, cả người giống như ngây dại tại chỗ.
Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.
“Thiếu gia, tránh ra!”
Nhưng vào lúc này, một quang ảnh nóng rực phóng lên trời, chặn lại tử khí đánh úp tới.
Từng đợt hỏa diễm dấy lên, cuối cùng biến ảo thành một bộ áo giáp gần như màu đen bao trùm lên người Tác Nhĩ.
Mà hư không ở phía sau ông ta thì hiện lên ba ngọn lửa khủng bô lơ lửng, đang xoay tròn theo chiều kim đồng hồ.
Đầu tóc vốn dĩ là nửa trắng nửa đen của ông ta, lúc này cũng giống như bị nhiễm phải máu.
Áo giáp Vĩnh Dạ Ma Viêm lại hiện thế.
“Cường giả đến từ tinh vực khác, Tinh Không cự thú đã tới tay ngươi, có phải là nên dừng tay rồi?”
Ngoài miệng Tác Nhĩ nói dừng tay, nhưng hành động lại không có ý dừng tay chút nào.
Cố Trường Khanh nhìn chằm chằm Tác Nhĩ giống như đang nhìn một cái thi thể, trong một nhóm thần văn giả ở đây, Tác Nhĩ quả thực chính là kẻ mạnh nhất.
Nhưng cũng chỉ thế mà hôi, ở trước mặt hắn, ngay cả một con kiến hơi lớn một chút cũng không bằng.
Tính cách của Cố Trường Khanh, có thể động thủ thì tuyệt đối không động khẩu.
Hắn nâng tay, một ngón tay vươn ra ngoắc ngoắc về phía Tác Nhĩ, ý bảo ông ta có thể tới đây nhận lấy cái chết.
“Cuồng vọng!”
Tác Nhĩ thấy kẻ này lại không đặt mình vào mắt như thế, trong ánh mắt lóe lên lửa giận, ông ta trợn mắt, khí tràng quanh thân trở nên cuồng bạo.
Đã bao nhiêu năm rồi, danh hiệu Vĩnh Dạ Ma Viêm của ông ta là để trang trí sao?
Không, không phải, đó là hung danh có được dó giết chóc, tàn sát vô sống cổ tộc mà ra.
“Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho tên cuồng vọng nhà ngươi!”
Trong mắt Tác Nhĩ lóe lên thần mang đáng sợ, ba ngọn lửa màu đen lơ lửng sau lưng nháy mắt tăng vọt hơn mấy trăm lần, từ trong đó ngưng tụ ra những ngọn lửa khô lâu vô cùng vô tận, đè ép tinh hà, trực tiếp thổi quét về phía Cố Trường Khanh.
“Chỉ có vậy?”
Cố Trường Khanh yên lặng nhìn, không hề nhúc nhích đứng tại chỗ, tùy ý để vô số ngọn lửa khô lâu kia bao phủ.
Bọn họ thật sự không biết, bản thân đã chọc phải người khủng bố cỡ nào!
. . .
Oanh! Ầm! Ầm!
Ngọn lửa khô lâu màu đen giống như đến từ Cửu U luyện ngục, ở trên bầu trời hóa thành một đóa ma liên, vọt thẳng về phía Cố Trường Khanh.
Dưới uy thế này, bầu trời vô tận giống như cũng bị thiêu cháy.
Các vì sao phát sáng trong vũ trụ, tại một khắc này tựa như đều bị đóa sen kia hấp thu hầu như không còn.
“Chuyện gì đây, vì sao xung quanh tối đen rồi?”
“Trăm nghe không bằng mắt thấy, đây chính là tuyệt kỹ thành danh của Vĩnh Dạ Viêm Ma, Vĩnh Dạ U Liên!”
“Cắn nuốt hết tất cả nguồn sáng, cắn nuốt tất cả sinh cơ, Tác Nhĩ từng chỉ dựa vào một chiêu này đại sát tứ phương, lưu lại hung danh hiển hách!”
“Đại lão đến từ tinh vực khác này sợ là rất khó sống được.”
“Dưới Vĩnh Dạ U Liên, không có sinh linh nào có thể sống sót, đáng tiếc!”
“Ta nhắc nhở mọi người, tốt nhất là tránh xa ra chút, đừng lại gần làm cá trong chậu, Vĩnh Dạ U Liên sẽ tự động công kích tất cả các sinh linh tới gần.”
Lời này vừa dứt, nhóm thần văn giả đều lui về phía sau, rời xa phạm vi công kích của Vĩnh Dạ U Liên.
Nhưng mà vẫn có người không tin, tiến lại gần đóa hoa sen đang từ màu đen đậm chuyển sang tối màu.
“Không phải không có việc gì sao?”
Thần văn giả kia quay đầu cười lớn, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Ngu xuẩn!”
Những thần văn giả biết chuyện, nhìn thấy hành vi tìm đường chết này cũng không thèm nhìn lại mà là bay ra xa.
Bầu trời yên tĩnh giờ khắc này giống như một bức tranh quỷ dị.
Xa xa, Tinh Không cự thú đang thân thiết cụng đầu với con gái lúc này cũng dừng lại.
Nhìn thấy Cố Trường Khanh bị những đóa liên hoa vô tận bao trùm, nó biết người đàn ông này mạnh đến mức nào, vì vậy nó chỉ yên tĩnh đứng nhìn với con gái.
Tinh Không cự thú nhỏ cũng nhìn thấy từng đóa hoa sen màu đen kia, nó nhe răng trợn mắt nhìn về phía Ngu Thành và cô ả xấu xa kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận