Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 287: Mệnh Số Chưa Tận

Ánh mắt Đế Khâm Na Tịch gắt gao nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh, tựa như muốn nhìn cho rõ bộ dạng hắn.
Cho dù có phải xuống Cửu U thì bà ta cũng sẽ không bao giờ quên cảnh tượng hiện tại.
Huyết Mâu nháy mắt đã tới trước mặt Đế Khâm Na Tịch, ngay tại khi tất cả sắp kết thúc.
Đột nhiên, một không gian trùng động yên lặng xuất hiện trước người Đế Khâm Na Tịch.
Huyết Mâu tiến vào trùng động, biến mất không thấy.
Ánh mắt Cố Trường Khanh tỏa ra ánh sáng đáng sợ.
Trùng động truyền ra hơi thở âm lãnh.
Hơi thở mạnh mẽ thế này, từ khi tiến vào Vũ Trụ chi thành thì đây là lần đầu hắn gặp được.
Chỉ là, chủ nhân hơi thở này vì sao lại cứu Đế Khâm Na Tịch?
Cố Trường Khanh không rõ, cũng lười tìm hiểu.
Mạnh thì sao, cho dù có sự áp chế của không gian ở đây, Cố Trường Khanh vẫn có nắm chắc giết chết được kẻ mở ra trùng động ấy.
Phía sau cuồng phong bắt đầu khởi động, thần văn giả hắc ám toàn thân được bao bọc trong hắc vụ bắt đầu tập kích từ sau lưng Cố Trường Khanh.
“Chết!”
Trên Thái Cực Đồ, âm dương nghịch chuyển.
Thần văn giả hắc ám còn cách sau lưng Cố Trường Khanh khoảng một trượng.
Dưới lực lượng âm dương, thời không vặn vẹo, khoảng cách này lại xa giống như cách nhau vô số tinh hệ.
Cho dù gã dùng hết toàn lực, lại vẫn không thể chạm tới.
Một chiêu này, gọi là “Chỉ Xích Thiên Nhai” (gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt).
Sau khi hiểu được quy tắc không gian trong Vũ Trụ chi thành, căn cứ vào thần thông mà Thái Cực Đồ sau lưng không ngừng suy diễn ra.
Chỉ trong thời gian một lần hô hấp, thần văn giả hắc ám kia, dưới chiêu Chỉ Xích Thiên Nhai này đã hóa thành tro bụi, tiêu tán trong không khí.
Cũng chỉ trong lúc đó, trong trùng động có hai cánh tay trắng bệch dò xét đi ra.
Trong khoảnh khắc, cả thiên địa như tiến vào mảnh đất Cửu U băng hàn.
Trên mặt đất, vì nhiệt độ lạnh như băng, nham thạch cứng rắn tại một khắc này trở nên khô nứt cùng cực, từng trận gió lạnh thổi qua, những tảng đá lớn bị đập nát thành những hạt băng nhỏ sắc nhọn.
Thái Cực Đồ mở ra, biến đổi sinh tử luân hồi, đối kháng với âm hàn của Cửu U.
Một lạnh một nóng, hai lực lượng cực đoan đối kháng, giống như tách ra hai không gian không hề hợp nhau.
“Có chút bản lĩnh!”
Cố Trường Khanh vặn vẹo cổ, đã rất lâu chưa dùng đến lực lượng thật sự của mình rồi.
Cuối cùng cũng gặp được đối thủ có thể hơi đánh thẳng tay một chút.
Cố Trường Khanh đã lâu mới có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
“Hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng!”
Quỷ văn của Cố Trường Khanh mở ra, ánh sáng xám trắng trên đường nét hoàn mỹ của áo giáp phụ thể, trên đỉnh đầu là hư ảnh của các vị thần, song long từ Thái Cực phóng ra, rít gào vọt về phía trùng động.
Nhưng chuyện khiến Cố Trường Khanh không ngờ xảy ra.
Chủ nhân của hai cánh tay kia hoàn toàn không muốn động thủ, một dòng sông băng nháy mắt ngưng kết, che chắn trước trùng động.
Song long phun tức, trực tiếp nuốt chửng sông băng.
Một cánh tay trắng bệch nhanh chóng tóm lấy Đế Khâm Na Tịch, lại nhanh chóng đóng cửa trùng đồng, bỏ chạy.
Cố Trường Khanh nhìn mảnh đất bị tàn phá trước mắt, rơi vào trầm tư.
Nếu hắn không đoán sai, chủ nhân của đôi tay kia hẳn là một thần văn giả hắc ám.
Hơn nữa có điểm khác với tất cả những thần văn giả hắc ám đã gặp qua trước đó.
Ở trên người gã, Cố Trường Khanh cũng không cảm ứng được hơi thở pha tạp như các thần văn giả hắc ám khác.
Ngược lại, Cố Trường Khanh cảm nhận được chính là lực lượng băng hàn cực hạn.
Cố Trường Khanh cũng không cảm nhận được hơi thở của Siêu Thoát chi cảnh trên người gã.
Nhưng gã quả thực đã chặn được công kích của song long.
Hơn nữa còn cướp người đi ngay trước mắt mình.
Quá mức ngoài dự liệu, khiến hắn không kịp phản ứng.
Đi tới một chuyến, vốn tưởng có thể giết chết kỹ nữ Đế Khâm Na Tịch kia, nhưng lại không ngờ có kết quả như vậy.
Cố Trường Khanh vung tay mở ra một cái trùng động, trở lại Triều Ca thành.
Tất cả mọi người đang chờ tại chỗ, Hoàng Đế đã cảm ứng được mục đích đi chuyến này của Cố Trường Khanh, hơn nữa cũng đã nói cho mọi người.
Nhìn thấy Cố Trường Khanh trở về, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Trường Khanh nhắm hai mắt lại, cảm ứng thần phù chi nhãn, lại lần nữa tìm hiểu tất cả về Triều Ca thành.
Sau khi nhìn thấy kho tài nguyên, hai mắt Cố Trường Khanh sáng ngời.
Thần văn giả thiếu nhất là cái gì?
Vĩnh viễn là tài nguyên.
Có tài nguyên là có thể tiếp tục tu luyện.
Chẳng qua, Cố Trường Khanh nhìn điều kiện để thu được tài nguyên, thấy có chút kỳ quái.
“Hoàn thành các loại thí luyện khiêu chiến là có thể đổi được phần thưởng tài nguyên của Triều Ca thành, thành tích hoàn thành thí luyện càng tốt thì phần thưởng thu được sẽ càng nhiều.”
Kho tài nguyên được xây dựng ở một không gian độc lập, nếu có người muốn mạnh mẽ cướp đoạt, như vậy không gian độc lập sẽ tự hủy, cái gì cũng không để lại.
“Đây không phải là nơi tu luyện tốt nhất sao?”
Cố Trường Khanh vui vẻ trong lòng, hoàn toàn có thể dẫn theo đám Trương Hổ ở trong này bế quan tu luyện.
Chỉ cần rời đi trước khi cửa lớn của Vũ Trụ chi thành đóng lại thì sẽ không có vấn đề gì.
Không gian dao động dâng lên bên cạnh tất cả mọi người, thân ảnh Cố Trường Khanh lại biến mất, tiến vào không gian thí luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận