Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 264: Cơ Hội Cuối Cùng Để Tự Cứu Lấy Mình (1)

Ngoài Vũ Trụ chi thành.
Vài thần văn giả tránh thoát được gió bão thời không đáng sợ và mảnh vụn không gian quấn lấy đã lặng lẽ tới gần bên ngoài Vũ Trụ chi thành.
Mấy người mừng thầm trong lòng, nghĩ rằng có thể đục nước béo cò mà tiến vào trong Vũ Trụ chi thành.
Nhưng không ngờ, trong hư không có một cây đại thụ không rễ mà mọc lên, những cành cây vô cùng cứng rắn nháy mắt đã xuyên thấu qua cơ thể của mấy người này.
Vài tiếng kêu rên vang lên, cơ thể bọn họ đã bị nhánh cây hút khô.
Hút khô mấy người xong, nhánh cây lại co lại, rút ngược trở về, biến mất trong không gian, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Vài thi thể khô cằn lập tức bị gió bão thời không xé thành mảnh nhỏ.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Phía xa xa trong bầu trời, Ngu Hạo mặc áo choàng màu xanh biếc, hai mắt màu xanh híp lại, cả người tản ra hơi thở tà ác.
“Vì sao ngươi lại ra tay, nếu như bị phát hiện, kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại!”
Đế Khâm Na Tịch mặc áo choàng ngăn cách hơi thở, phẫn nộ nhìn chằm chằm Ngu Hạo.
“Thương Vương cổ tinh đói rồi.”
Trên mặt Ngu Hạo lộ ra vẻ tươi cười đáng sợ, nhìn thần văn giả chạy tứ tán đầy trời, giống như đang nhìn chằm chằm từng miếng thức ăn mỹ vị.
“Thu liễm một chút, đừng đẻ thêm phiền toái.”
Đế Khâm Na Tịch cảnh cáo một câu rồi không để ý đến lão nữa.
Trong bầu trời, vô số thần văn giả vẫn còn đang khiếp sợ với sức mạnh to lớn dùng một kiếm chém đôi tinh hệ của Hoàng Đế.
“Đây là việc mà chiến đế cấp chín mươi chín có thể làm được sao?”
“Có đại lão nào có thể tra xét được chỉ số tiềm lực của của lão già này rốt cuộc cao bao nhiêu không?”
“Đã thử rồi, tra không được, chỉ có thể nhìn xem các thế lực lớn có thể tra ra manh mối hay không thôi.”
Thần văn giả đưa mắt nhìn về phía những người đứng đầu của các thế lực lớn, đến hiện tại vẫn không hề có dấu hiệu muốn ra tay.
. . .
Một kiếm này của Hoàng Đế hoàn toàn đánh vỡ nhận thức của mọi người.
Các đế chủ và người đứng đầu của thế lực lớn đều không phải không muốn động thủ.
Nhưng mà nhìn thấy được sức mạnh đáng sợ không biết tên này, bọn họ làm sao dám để bản thân mình mạo hiểm.
Bọn họ đều nghĩ tới khả năng kia, bởi vì cái khả năng này đã hoàn toàn thể hiện ngay trước mặt họ.
“Thì ra cấp chín mươi chín thật sự không phải cuối cùng, thật sự có sinh linh đột phá!”
“Nhưng mà vì sao đột phá lại là sinh linh của Lam Tinh, là Nhân Tộc!”
Nhóm thần văn giả nổi lên lửa giận cuồn cuộn trong lòng, nhưng mà ranh giới không gian bị nứt ra ở trước mặt bọn họ lại là đả kính vô cùng trắng trợn.
“Ta nghĩ mọi người có phải đã xem nhẹ một chuyện vô cùng quan trọng rồi không?”
Cực Đạo Chí Tôn bỗng nhiên mở miệng, các thần văn giả đều chuyển ánh mắt về phía gã.
“Thực hiển nhiên, Hoàng Đế đã đột phá, vậy Lam Tinh đế chủ Cố Trường Khanh thì sao?”
Giọng nói của gã tràn ngập tò mò, nhưng mà rơi vào trong tai những thần văn giả thì không khác gì sấm đánh ngang tai.
“Không thể nào!”
Một thần văn giả lạnh run nói, đây chính là sự run rẩy phát ra từ linh hồn.
“Không có gì không thể, Cố Tinh chủ vốn đã mạnh hơn so với Hoàng Đế, nếu Hoàng Đế đột phá, Cố Tinh chủ làm sao có đạo lý không đột phá.”
“Nhưng mà sao có thể? Vừa mới hôm qua Hoàng Đế vẫn còn đang là chiến đế cấp chín mươi chín, sao mới một ngày đã đột phá rồi?”
Có thần văn giả vẫn không thể tin được vào hai mắt mình.
“Nghe nói vài năm trước Cố Tinh chủ vẫn chỉ là một người bình thường, Nhân Tộc Lam Tinh đúng là không thể nhìn bằng lẽ thường.”
“Chúng ta còn có cơ hội sao?”
Một thần văn giả có ba cái đầu rung động nói.
Đây cũng là tiếng lòng của vô số sinh linh Tây vũ trụ, tương lai sẽ phát triển thành thế nào, tất cả sinh linh đều rơi vào hoang mang.
“Vũ Trụ chi thành có lẽ chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta, cho dù chết thì ta cũng phải đi vào!”
“Đúng thế, nếu cho bọn họ càng nhiều thời gian để thăm dò Vũ Trụ chi thành, vậy chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa, bất kể thế nào cũng phải liều mạng!”
“Vũ trụ nhiều sinh linh như vậy, ta không tin tập hợp tất cả lực lượng cũng không địch lại Lam Tinh! Phải biết rằng bọn họ đã từng là kẻ thất bại.”
“Nói rất đúng! Chúng ta liên hợp lại đuổi bọn họ về Lam Tinh, lại hủy diệt toàn bộ Lam Tinh, cắt đứt khả năng cho bọn họ quật khởi!”
“Động thủ đi! Cho dù thân tử đạo tiêu thì thế nào?”
Trong bầu trời, vô số thần văn giả thúc giục thần văn, các màu đế giáp chiếu sáng sao trời, uy thế cường đại kiến cho không gian vốn đã không ổn định lại tiếp tục sụp xuống.
Lực lượng thần văn đủ màu đảo lộn âm dương, lúc này, vạn vật bầu trời giống như tiến vào luyện ngục.
“Rất tốt!”
Thấy các thần văn giả đã dấy lên ý chí chiến đấu, hai mắt Hoàng Đế sáng ngời.
Một kiếm vừa rồi, ngay cả một phần lực lượng ông ta cũng chưa dùng.
Vậy mà đã dọa lui vô số thần văn giả, không có chút cảm giác sảng khoái nào.
Không ngờ bọn họ vẫn còn dũng khí ngóc đầu trở lại, trong lòng Hoàng Đế vô cùng vui vẻ.
Chỉ hận không thể giết hết tất cả kẻ địch của Lam Tinh tại mảnh trời này.
“Động thủ đi, không đợi nữa!”
Trên người Ẩn Ngục Tà Hoàng chậm rãi dâng lên làn sương màu tím đen, một con mắt tà ác chầm chậm mở ra trong làn sương mù, nhưng mà khi nó hoàn toàn mở mắt ra, lại giống như lâm đại địch mà nhìn chằm chằm về phía Hoàng Đế, giống như nhìn thấy thứ khiến nó cực kỳ hoảng sợ.
“Ồ?”
Cảm ứng được tà ác chi nhãn có dị thường, Ẩn Ngục Tà Hoàng hơi sửng sốt, trong lòng hơi hối hận mình bất cẩn.
Nhưng mà giây tiếp theo, gã đã nhìn thấy cung chủ của Hạo Nguyệt học cung và Hạo Dương học cung đều kích hoạt thần văn, một người là đế giáp màu trắng, trong tay cầm Loan Nguyệt thần luân đang không ngừng xoay tròn vờn quanh cơ thể.
Một người mặc đế giáp màu vàng kim, quanh thân dập dờn kết giới màu vàng nhạt như có như không.
Bọn họ bắt đầu rục rịch.
“Bọn họ muốn động thủ rồi?”
Ẩn Ngục Tà Hoàng biết thực lực hai ngươi không hề dưới mình, bọn họ cũng đã không nhịn nổi nữa.
“Lại đợi một chút!”
Các thế lực lớn khác nói: “Xem bọn họ có thật sự động thủ không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận