Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 353: Lật Đổ Tình Thế

“Trương Hổ, 21.319!”
“Thao Thiết, 21.168!”
“Thích Ngọc Na, 20.762!”
Chỉ là một Lam Tinh, vậy mà có tới ba cường giả vượt qua hai vạn điểm chỉ số tiềm năng!
Đây chính là tồn tại nghịch thiên!
Năm đó khi Tần Đế quét ngang vũ trụ thì cũng không thể mạnh được như vậy!
Ba kẻ này tùy tiện đi ra cũng có thể khiến cho bất cứ nơi nào trong vũ trụ rét lạnh, huống chi Lam Tinh này còn có tận ba người!
Khiến cho Mã Khắc Thụy Lâm kinh sợ chính là, ba kẻ này còn đều là thủ hạ của Cố Trường Khanh!
Mã Khắc Thụy Lâm hơi bình ổn lại, nghĩ tới một chuyện lớn!
Ông ta hối hận rồi, hối hận đến xanh ruột, lúc trước nên nghe Y Toa Bối Nhĩ khuyên bảo, không nên chần chừ không quyết mới phải.
“Y Toa Bối Nhĩ, ngươi lập tức liên hệ với Lam Tinh, nói chúng ta đồng ý hợp tác!”
Y Toa Bối Nhĩ chỉ thở dài một hơi, nhưng vẫn dựa theo mệnh lệnh mà gửi thông tin qua.
Thời gian kế tiếp, Mã Khắc Thụy Lâm gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, liên tục đi qua đi lại.
Thời gian trôi qua, hy vọng lẫn hủy diệt trong lòng ông ta xen lẫn vào nhau.
Vào lúc ông ta sắp sụp đổ, Y Toa Bối Nhĩ đã nhận được câu trả lời lãnh đạm tới từ người đứng đầu nền tảng Alpha là A Nhĩ Nặc Hàn.
“Không có hứng thú!”
Mã Khắc Thụy Lâm thấy thế, bất giác ngã ngồi trên mặt đất.
...
Ngoài Lam Tinh, trong không trung.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Đế Khâm Na Tịch không ngờ, bà ta vốn đã nắm chắc thắng lợi, trong chớp mắt lại thấy sự tình phát triển tới tận bước này.
Bà ta vốn cho rằng Cố Trường Khanh không có ở đây, cho dù là Hoàng Đế có mạnh thì cũng không thể ứng đối với nhiều thế lực nghiền áp như vậy.
Hơn nữa, bà ta cùng với Ám Văn và Ngu Hạo đều hấp thu lượng lớn mảnh vỡ thần văn lực của Tinh Không hung thú, chỉ số tiềm năng một lần tăng tới một vạn bảy trăm nghìn.
Nghiền nát Lam Tinh, theo bà ta thấy thì đây chỉ là việc đơn giản giống như giẫm chết một con kiến.
Nhưng sự thật lại hung hăng cho bà ta một cái tát, Lam Tinh ngọa hổ tàng long, thực lực cường đại khiến người khác không ngờ tới!
Đế Khâm Na Tịch không dám lưu lại, lập tức hóa thành một luồng hắc vụ, tránh thoát khỏi phạm vi công kích của mấy người kia rồi vội vàng bỏ chạy.
Ngay sau đó, thân ảnh của Triệu Phong đã xuất hiện tại nơi bà ta vừa đứng.
Không nói hai lời nâng ta đập nát lốc xoáy do Đế Khâm Na Tịch tạo ra, cứu Ngục Ma ra ngoài.
Nhìn thấy Ngục Ma sức cùng lực kiệt, Triệu Phong chân thành gật gật đầu nói: “Ngươi không tệ!”
Triệu Phong có được Thần Phong Chi Dực, tốc độ phi hành tăng lên không chỉ gấp đôi, khiến cho anh ta vốn dĩ có Bất Tử Điểu và áo giáp Viêm Long lại càng như hổ thêm cánh.
Thấy Ngục Ma không bị thương, anh ta nhanh chóng phi hành đuổi giết Đế Khâm Na Tịch.
Đế Khâm Na Tịch vì tránh né Triệu Phong mà không tiếc dùng thần văn giả của các thể lực khác làm tấm chắn hi sinh, nhưng vẫn không thể nhanh bằng tốc độ của anh ta.
Chỉ trong chớp mắt, bà ta đã bị một quyền của Triệu Phong nện trúng vào giữa lưng.
Cổ họng Đế Khâm Na Tịch như căng ra, phun ra mấy ngụm máu tươi, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau mình.
Triệu Phong đang chuẩn bị bắt lấy bà ta đưa về Lam Tinh để chờ xử trí.
Nhưng không gian chỗ anh ta lại đột nhiên bị hàn băng lực làm đông cứng lại, khiến động tác bị trì trệ một chút.
Đế Khâm Na Tịch được Ám Văn tới cứu còn chưa kịp nói gì, giành giật từng giây mà thúc giục bí thuật, hóa không gian khắp nơi thành ảo ảnh, nhanh chóng chạy trốn khỏi tay Triệu Phong.
Mà Thích Ngọc Na đã phát động Ngân Hà Tỏa Liên chuẩn bị chặn lại hai người, lúc này lại trơ mắt nhìn bọn chúng trốn đi, có chút ảo não mà giậm chân.
. . .
Ngoài Lam Tinh, nhân ảnh bay lượn, khí tức lưu chuyển.
Chiến đấu của thần văn giả dưới sự áp chế của lôi đình vạn quân, đã gần tiến tới kết thúc.
Đế Khâm Na Tịch vừa đi, rất nhiều thế lực đã không còn chiến ý, đồng loạt tìm kiếm cơ hội chạy trốn, nhưng bọn họ lại không may mắn như vậy.
Cơ hồ đều bị Triệu Phong và Thích Ngọc Na giết chết trong không vực đang khóa chặt.
Bên kia, Ma Thần Chi Chùy của Trương Hổ và Chiến Thần Phủ của Thao Thiết trước sau giáp công, bức cho Ngu Hạo phải từng bước lùi về sau, không có lực chống đỡ.
Dưới tình thế cấp bách, lão chỉ có thể triệu hoán cường giả của Thương Vương cổ tộc tới ngăn cản trước mặt mình, tranh thủ một đường sinh cơ.
Nhưng khiến lão khiếp sợ chính là, cái gọi là cường giả mạnh nhất của Thương Vương cổ tộc, ở trước mặt Chiến Thần Phủ không gì không thể phá và lôi điện tề tụ của Ma Thần Chi Chùy, căn bản không chịu nổi một kích!
“Ngươi là lão tiểu nhân đê tiện! Vậy mà lại dùng tính mạng của tộc nhân làm lá chắn cho mình!”
Trương Hổ mặc dù vẫn chém xuống liên tục như thái rau, giết đến vui sướng dào dạt.
Nhưng nhìn cách làm vô sỉ đến cực điểm của Ngu Hạo, vẫn nhịn không được mắng to.
Ngu Hạo không biết xấu hổ, cười dữ tợn nói: “Mạng của bọn chúng đều là của ta, nên vì ta mà chết!”
Các thế lực bị đánh cho thất linh bát lạc, chỉ còn lại non nửa.
Bọn họ biết mình đã không còn đường sống.
Sống chết trước mắt, hiếm thấy được không vứt bỏ xa cách nhau, mà lại liên hợp cùng nhau.
Sinh mệnh lực màu xanh sẫm của Ngu Hạo vô cùng ương ngạnh, nhánh cây bị chém đứt cũng không tổn thương tới căn bản của lão, mặc dù có mệt mỏi nhưng ít nhất cũng không có lo lắng thật sự về tính mạng.
Nhưng vào lúc này, trong sao trời mờ mịt, một con Hắc Giao đột nhiên phá không mà ra, uốn lượt sát nhập chiến trường.
Một mảnh long lân trên cổ Hắc Giao tỏa sáng tứ phía, Hắc Giao ngửa mặt lên trời cuồng ngâm, trên cái đầu trơn bóng là cặp sừng sắc nhọn phá vảy mà ra, lớp vảy đen tuyền trên thân Hắc Giao đột nhiên lóe lên thần quang kim sắc.
Một thần long dài mấy vạn trượng đột nhiên xuất hiện, dọa cho những thần văn giả sợ tới nỗi chạy trốn tứ phía.
Lớp vảy màu vàng kia là Ngô Duệ đạt được trong khi lịch lãm, Long Chi Nghịch Lân.
Sau khi nghịch lân dung nhập vào thần văn, có thể khiến cho hư ảnh thần văn Hắc Giao biến thành trạng thái Thần Long trong một thời gian ngắn ngủi, công kích và phòng ngự cũng theo đó mà tăng lên gấp bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận