Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 410: Tai Ương Ngập Đầu

Chương 410: Tai Ương Ngập Đầu
Cố Trường Khanh nhìn về phía màn hình lớn, hạ mệnh lệnh cuối cùng.
“Trương Hổ nghe lệnh, dẫn dắt mọi người rút lui khỏi Nam vũ trụ theo không vực chỉ định, hội hợp cùng Ngục Ma.”
“Vương di, thả manh sủng của bọn Trương Hổ ra.”
“Y Toa Bối Nhĩ, công bố vài điểm thoát ly, để cho sinh linh của Nam vũ trụ khởi động thuyền cứu nạn, từ những chỗ này chạy đi.”
“Những người chạy không thoát thì dùng tốc độ cao nhất tập kết ở khu vực trung tâm!”
Mấy người Trương Hổ kiên quyết không chịu, nhưng sau khi Cố Trường Khanh cắt đứt tất cả liên lạc thì bọn họ không thể làm gì khác ngoại trừ việc phải làm theo.
Bọn họ lệ nóng quanh tròng: “Tất cả mọi người, theo ta truy sát Đế Khâm Na Tịch!”
. . .
Cố Trường Khanh, Hoàng Đế, Tần Đế cùng với tất cả thần văn giả của Lam Tinh đều thúc giục thần văn tự thân, ở mấy điểm yếu đánh ra vài thông đạo.
Dùng để cho một bộ phận sinh linh chạy trốn.
Nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu.
Theo tác dụng của Ám Dạ Thần Phù, tất cả vật chất của Nam vũ trụ đều ép tới càng ngày càng chặt, tinh hệ nổ tung rồi biến mất càng ngày càng nhiều.
Trương hổ dẫn theo đội ngũ hơn mười vạn người tới cửa ra, đã có vài cổ tộc bắt đầu dao động.
“Chúng ta muốn trở về, cùng người nhà vượt qua thời gian cuối cùng!”
“Nếu quê hương đã không còn, có lay lắt sống sót thêm cũng đâu có ý nghĩa gì?”
“Nói cũng phải, chúng ta phụ thuộc vào Lam Tinh, chỉ vì để sinh sống càng tốt hơn, nếu không còn hy vọng, chết thì chết đi!”
Trương Hổ nói cái gì cũng vô dụng.
Thông đạo đã giảm bớt, trì hoãn không nổi nữa.
Y dứt khoát nói: “Người nào muốn trở về thì cứ tự nhiên, còn đã quyết định đi theo chúng ta thì sau khi rời khỏi đây phải nghe theo chỉ huy, bằng không ta sẽ giết không tha!”
Mấy người Thích Ngọc Na và Chu Tước phóng ra hư ảnh thần văn, bức bách bọn họ kiên định với lựa chọn của bản thân.
Cuối cùng chỉ có rất ít người lựa chọn trở về, phần lớn đều đi theo Trương hổ chạy thoát ra ngoài.
Chờ khi bọn họ quay đầu lại, phát hiện bên ngoài Nam vũ trụ có kim quang lúc ẩn lúc hiện.
Mấy người thúc giục thần văn lực, muốn từ bên ngoài phá vỡ nó, nhưng phát hiện không hề có tác dụng.
“Đi thôi!”
Trương Hổ nhắm chặt hai mắt, vô lực nói.
Bọn họ đều rõ ràng, lão đại không phải không đi được, hắn chỉ là không lựa chọn từ bỏ.
Nếu không, sẽ không đến mức ngay cả con gái cưng cũng không quan tâm tới.
Bọn họ lưu lạc trong hư không vô tận, nhất thời có chút mê mang.
Thích Ngọc Na bỗng nhiên lên tiếng: “Không sao, chi dù có chết cũng có thể mở ra cánh cửa địa ngục, kéo bọn họ ra ngoài, sợ cái gì!”
Chu Tước trợn mắt liếc cô một cái, tức giận nói: “Ngươi có thể nói lời hay hay không, nhìn xem lực lượng hủy diệt của Thần Phù này, ngươi cảm thấy Nam vũ trụ còn có sinh linh có thể tiến vào địa ngục?”
Trong lòng Trương Hổ rất phiền, mệt mỏi cắt ngang lời hai cô gái: “Cả hai ngươi im hết đi, trước khi giết chết được kỹ nữ Đế Khâm Na Tịch kia thì ai cũng không được phép đi chịu chết!”
...
Trong một căn phòng tại tòa nhà trung tâm của Lam Tinh.
Từ Thi Tinh từ lúc tiến vào đến giờ cũng không thay đổi vị trí.
Thần Vũ Tuyết Oánh không dám rời đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô đăm đăm, không nói không rằng thì vẫn có chút sợ hãi.
“Từ Tinh Tình, ngươi đang làm gì?”
Từ Thi Tình bấm đốt ngón tay, thở dài hồi lâu rồi mới đáp: “Thần Vũ Tuyết Oánh, nếu ngươi có tâm thì nên ra ngoài nhìn xem có gì có thể giúp đỡ, mà không phải mỗi lần đều cắt ngang chuyện của ta!”
Hiện tại Thần Vũ Tuyết Oánh thấy Tần Đế thì sợ tới mức cả người phát run.
Cô ta tình nguyện trốn đi không gặp người.
Sợ run một lát mới hỏi: “Bên ngoài rốt cuộc bị sao vậy, ngươi xem ngươi, quần áo cả người đều ướt đẫm!”
“Tai ương ngập đầu, là do mẹ ngươi làm!”
Từ Thi Tình lạnh giọng nói, đứng dậy đẩy cô ta ra ngoài.
...
Tỷ muội Lâm Nguyệt Dao nhìn thấy nội dung trực tiếp, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh sợ.
Lâm Thủy Dao nhìn thoáng qua Cố Nghiên Nghiên, bịt chặt miệng, run giọng kinh hãi: “Lúc này tỷ phu cũng không trở về, nhất định là đã có chuyện lớn xảy ra!”
Lâm Nguyệt Dao cũng không hy vọng như thế, nhưng nền tảng Alpha sao có thể đưa tin giả!
Cố Nghiên Nghiên an tĩnh lại, mắt nhìn chằm chằm màn hình, tựa như nghĩ tới cái gì, xoay người chạy về phòng khóa cửa lại.
Hai tỷ muội đã sớm quen, cũng không quá để ý.
Hai người đang muốn liên hệ với Cố Trường Khanh thì Vương Dung lại gọi tới: “Các ngươi đừng ra ngoài, tránh ở trong nhà là được, nếu cần cái gì có thể bảo người làm thay.”
Tai nạn tăng nhanh, các nhà đều hình thành thói quen dự trữ thức ăn.
Trong nhà này cái gì cũng không thiếu.
Lâm Nguyệt Dao vội vàng hỏi: “Lão công của ta vẫn ổn chứ? Hắn đang ở đâu?”
Vương Dung bình tĩnh trấn an: “Thiếu gia đang ở trong tòa nhà trung tâm, ngài ấy rất tốt, chỉ là hiện tại có rất nhiều việc bận quấn thân, tạm thời không thể quay về với các ngươi.”
“Vậy thì tốt.”
Lâm Nguyệt Dao vuốt ngực, thở ra một hơi.
Lâm Thủy Dao tiếp điện thoại: “Nhờ Vương di nói với tỷ phu, chúng ta ở đây cực kỳ an toàn, mọi việc trong nhà vẫn bình thường, bảo hắn không cần lo lắng.”
Vương Dung cúp điện thoại, mở ra hàng rào điện tử, cùng các thủ hạ thần văn giả đưa mấy con gấu trúc khổng lồ Hoa Hoa, Hòa Diệp, Thất Tử, Manh Đại,... ra ngoài.
“Các ngươi đều tự đi tìm chủ nhân đi!”
Hoa Hoa ngốc manh mà giơ chân trước lên, xoay người rời đi.
Trên tai A Bảo vẫn còn một vết thương do Thất Tử cắn, nó nhảy lên, cùng Thất Tử lăn lộn với nhau, thoáng cái đã biến mất.
Những đứa khác cũng tự mình chơi đùa, theo một tiếng rống của Manh Lan mà chạy vào hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận