Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 414: Quốc Bảo Tham Chiến!

Chương 414: Quốc Bảo Tham Chiến!
Trương Hổ gầm lên: “Giết bọn chúng!”
Thao Thiết đứng trong sương mù màu lam, khí thế Thần Thú đế giáp bùng nổ, vô số hơi thở đến từ nơi hoang dã tận cùng hư không mạnh mẽ bổ nhào tới.
Người của Đấu La cổ tộc lại ẩn thân biến mất.
Xuất hiện trước mặt Thao Thiết lại là một thân thể hình người bị đánh nát.
Thì ra sau khi những thần văn giả hắc ám này bị gọi về thì đã bị Đấu La cổ tộc chắp vá lại với nhau, sau đó rót vào bên trong một luồng thần văn lực mới, bắt nó biến thành một con rối cao khoảng mười tầng lầu.
“Thật mẹ nó ghê tởm!”
“Cái đệt, mấy con sâu bọ này đều có suy nghĩ gì vậy!”
Những thần văn giả hắc ám bị bắt trở thành thứ kinh khủng này đều điên cuồng gào thét, giống như ác quỷ trong địa ngục âm u nhận lấy trừng phạt.
Thích Ngọc Na phi thân lên chắn trước mặt Thao Thiết.
Mi tâm tụ lại, cười thảm nói: “Tránh ra, lũ này giao cho ta!”
Dứt lời, Bách Quỷ Dạ Hành đế giáp bao trùm cơ thể, lốc xoáy quỷ khí lạnh lẽo tụ lại, hư không phía sau cô có vô số quỷ ảnh hiện ra.
A!
A A!
Sắc mặt cô xanh mét, lòng bàn tay mở ra, trong hư không ánh sáng U Minh rung động, Tinh Hà Tỏa Liên giống như một con cự mãng quỷ dị uốn lượn khóa chặt cả mảnh không gian.
Trương Hổ tức khắc hạ lệnh: “Những người khác, giết cho ta!”
Song phương giao chiến, toàn bộ thần văn của cả vũ trụ đều gần như đồng thời bộc phát ra uy thế mạnh mẽ, không gian thay phiên nhau nứt ra không ngừng chấn động.
Đáng tiếc là, hình ảnh như vậy nền tảng Alpha đã không thể trực tiếp!
Bởi vì Nam vũ trụ đã bắt đầu co lại.
Ngao!
Rống rống rống!
Vài thân ảnh màu trắng đen không biết từ khi nào đã gia nhập chiến trường.
Thần văn giả của cổ tộc yếu ớt được chúng nó cứu lên, ném vào trong một không gian an toàn.
Rống!
Manh Lan gầm lên một tiếng, khiến cho thần văn giả Nhân Tộc kinh ngạc không thôi.
“Thất Tử!”
“A Bảo!”
“Còn có Hoa Hoa của ta!”
“Hòa Diệp!”
Mấy người Trương Hổ vui đến phát khóc!
“Phi Vân!”
Ngô Duệ hô to một tiếng, bay xuống thấp rồi xoay người, dừng ở phía sau Phi Vân.
Trương Hổ đột nhiên phấn chấn tinh thần, âm thanh như hổ gầm: “Ha ha ha! Lam Tinh sẽ không diệt! Các huynh đệ, giết sạch bọn chúng đi rồi chúng ta sẽ đi lấy đầu ả Đế Khâm Na Tịch!”
. . .
Vô số tinh hệ bị hủy, sinh linh trong lúc chạy trốn bị xé nát, ngay cả những tinh hệ xung quanh cũng trở thành phế tích.
Vào lúc một thông đạo cuối cùng khép kín, Tần Đế toàn lực điều khiển thuyền cứu nạn Côn Luân chạy ra ngoài.
Ông ta vừa ra ngoài mới phát hiện, một tinh hệ khá xa xôi phía trước cũng theo lực lượng của Thần Phù mà đè ép về phía Nam vũ trụ.
Thân hình Thần Vũ Tuyết Oánh mềm nhũn, ngồi phịch lên mặt đất.
Bởi vì tình huống bên trong Nam vũ trụ đều đã không nhìn thấy, chỉ cảm thấy có một luồng tử khí đang mạnh mẽ bao vây xung quanh.
Tất cả sinh linh đều che mặt khóc: “Chúng ta đã không còn nhà!”
Khuôn mặt Tần Đế lạnh lẽo, nhìn chằm chằm phương hướng Tây vũ trụ, ông ta thả ra thần niệm, tìm kiếm khí tức của Đế Khâm Na Tịch ở xung quanh.
...
Bên ngoài Nam vũ trụ, thần văn lực không ngừng xé rách không gian.
Tinh Hà Tỏa Liên của Thích Ngọc Na chặt chẽ khóa cứng con rối do thần văn giả hắc ám tạo thành, thúc giục Thiên Cụ thần văn câu ra thần hồn của bọn chúng.
Bách Quỷ Dạ Hành đế giáp phóng ra sát khí lạnh lẽo, tạo ra một kích trí mạng đối với thần hồn của bọn chúng!
Rống!
Thân hình Hòa Diệp biến trở thành cực lớn, vung lên móng vuốt to lớn, bổ nhào lên, há miệng cắn lên đầu con rối, mạnh mẽ quăng nó lên.
Con rối kéo lê thân hình cồng kềnh, hoàn toán trốn không được.
Đầu bị Hòa Diệp mạnh mẽ xét đứt, máu tươi tanh hôi từ trong thân thể bắn ra, sương mù màu tím đen lan tràn về phía Hòa Diệp.
“Hòa Diệp, cẩn thận!”
Thích Ngọc Na khóa chặt không gian trong Tinh Hà Tỏa Liên, bay đến phía trên Hòa Diệp, bàn tay phát ra âm phong cường đại, đánh vào phần ngực của con rối khổng lồ.
Hòa Diệp nhe răng trợn mắt, lộ ra hàm răng sắc nhọn rít gào, trực tiếp cắn đứt cánh tay của con rối.
Tinh Hà Tỏa Liên quang mang sáng rực, hai chân con rối mở ra muốn chạy thoát, nhưng thần hồn của tất cả thần văn giả hắc ám đã bị phá hỏng.
Nó lảo đảo vài bước, ầm một tiếng ngã xuống, phần chân tay còn lại tách rời ngay tại chỗ.
Ngô Duệ phóng long tức mạnh mẽ tới, đối bọn chúng thành tro bụi.
Thích Ngọc Na vuốt ve đầu Hòa Diệp: “Nhóc con, cảm ơn ngươi đã tới giúp ta.”
Hòa Diệp cọ lên người Thích Ngọc Na, bay về phía Hoa Hoa.
Ngân Hà chấn động, trời cao run rẩy.
Rất nhiều hành tinh sinh cơ bừng bừng kiểm tra đo lường được biến hóa của Nam vũ trụ thì đều khởi động phòng ngự.
Phi thuyền tinh tế hào quang lóng lánh, liều mạng thoát đi tới những không gian khác của vũ trụ.
Cơ Giới Chi Tâm của Y Toa Bối Nhĩ đã toàn lực mở ra, cô biết, số liệu bên trong Nam vũ trụ đã không còn giá trị tham khảo gì.
A Nhĩ Nặc Hàn nói: “Y Toa Bối Nhĩ, rất vui vì được làm cộng sự với ngươi lâu như vậy, ngươi là một người lãnh đạo hoàn toàn đủ tư cách.”
Y Toa Bối Nhĩ hiếm thấy mà cười nói: “Hàn tiền bối, ngươi là Bá Nhạc của ta, lời cảm ơn ta sẽ không nói nữa, hiện tại ta chuyển giao số liệu trong vũ trụ cho ngươi, ngươi hãy phụ trách công bố chúng.”
A Nhĩ Nặc Hàn nghi ngờ nói: “Vậy còn ngươi?”
Hư không phía sau Y Toa Bối Nhĩ là một mảnh hắc ám, cô đi đến trước mặt quang não Tiểu Thứ, giống như đã hạ quyết tâm.
Quay đầu lại nhìn A Nhĩ Nặc Hàn một cái: “Hàn tiền bối, lần nguy cấp này không chỉ là cái Thần Phù kia, ta cần lợi dụng những quang não chưa bị gián đoạn để tính toán ra chỗ uy hiếp ở bên ngoài.”
A Nhĩ Nặc Hàn chấn động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, vội đáp: “Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận