Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 274: Di Tích Cầu Vãng Sinh (2)

Vũ Trụ chi thành.
Phía cuối hoang mạc, một ngọn núi cao vắt ngang trời đất.
Cho dù là Tinh Không hung thú cao tới vạn trượng, trước mặt ngọn núi này cũng trở thành một con sủng vật phiên bản tu chân đáng yêu.
Núi cao nối tiếp nhau, mắt nhìn không có điểm cuối, thần niệm cũng không tra xét được toàn bộ ngọn núi này rốt cuộc kéo dài tới tận đâu.
Tinh Không hung thú dưới chân núi đang liều mạng mà trèo lên trên, Tinh Không hung thú biết bay lượn thì một đám không sợ chết mà xông về phía đỉnh núi, nhưng mà lại bị một bức tường vô hình chặn đứng đường đi.
Từng đóa hoa máu nở rộ trong không trung, không có một hung thú nào có thể phá vỡ được bức tường vô hình này.
Đinh linh…
Xa xa truyền tới tiếng chuông vang.
Thân ảnh của đoàn người xuất hiện trước ngọn núi.
“Thật hùng tráng!”
Chu Tước đứng trong không trung, cảm nhận được ngọn núi trước mắt mang tới cảm giác áp bách cực lớn.
Những năm này chinh chiến sao trời, có hình ảnh hùng vĩ tráng lệ nào mà cô chưa gặp.
Nhưng hiện tại trước ngọn núi này, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác thật nhỏ bé.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, câu tục ngữ này có thể lưu truyền thiên cổ, tự nhiên là có đạo lý của nó.
Sau khi hai cái chuông đồng đi tới nơi này thì đều yên tĩnh mà dừng lại.
“Không biết chuông đồng còn lại bị ai lấy được.”
Trương Hổ sờ cằm, ánh mắt bất thiện nhìn về phía xa.
Vũ Trụ chi thành là của cả Lam Tinh, của cả Nhân Tộc.
Nếu có sinh linh khác chiếm được tài nguyên trong đó, sau đó lại đi thương tổn Nhân Tộc.
Không chỉ có Trương Hổ, tất cả mọi người đều không muốn.
“Có người tới!”
Triệu Phong nhắc nhở.
Đinh linh…
Một cái chuông đồng có phong cách cổ xưa chậm rãi bay tới, ở sau nó có vô số thần văn giả nối gót theo sau.
Đi đầu tiên là Ẩn Ngục Tà Hoàng và Cửu Sắc Yêu Cơ.
Ba cái chuông đồng có vẻ cảm ứng được lẫn nhau, dần dần tụ lại làm một.
Cố Trường Khanh liếc mắt nhìn Ẩn Ngục Tà Hoàng một cái, lại nhìn Cửu Sắc Yêu Cơ bên người gã.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy Cửu Sắc Yêu Cơ, Cố Trường Khanh luôn cảm thấy nữ nhân này có chút không thích hợp.
Nhưng cụ thể không thích hợp chỗ nào thì hắn cũng nói không rõ.
Cảm nhận được Cố Trường Khanh không có ý muốn động thủ, Ẩn Ngục Tà Hoàng thở dài nhẹ nhõm.
Từ rất xa đã ôm quyền đầu, sau đó thành thật mà tránh sang một bên.
Mắt thấy đã tới nơi, những thần văn giả đi theo Ẩn Ngục Tà Hoàng tới vốn đã chuẩn bị tốt để động thủ bất cứ lúc nào.
Nhưng mà suy nghĩ tàn bạo trong đầu sau khi nhìn thấy Cố Trường Khanh thì nháy mắt lặng lẽ tan biến.
Lúc này, trong đầu bọn họ tuy vẫn có ý niệm không ngừng nhắc nhở rằng hãy giết qua đó đi, không cần phải sợ, nhưng bọn họ chung quy vẫn chưa hoàn toàn đánh mất tâm trí, vẫn còn biết ai không thể trêu vào.
“Đã có ba cái nhưng di tích còn chưa mở, xem ra vẫn còn người chưa tới, chẳng qua đám người này là một đám không có mắt sao?”
Hoàng Đế nhìn đám thần văn giả ở phía xa, có chút khó hiểu.
Ngoài cửa Vũ Trụ chi thành, trong nhóm người này cũng không có mấy kẻ dám ra mặt.
Hiện tại gan lại lớn hơn rồi?
“Hẳn là hấp thu thần văn lực của Tinh Không hung thú, tâm thần đã bị ảnh hưởng, bằng không sẽ không như thế.”
Nhìn thấy trong mắt các thần văn giả toát ra vẻ hung ác, Cố Trường Khanh đã hiểu được tất cả.
Nhưng đối với bọn họ, Cố Trường Khanh cũng không có chút thương hại nào, lúc này không ra tay giết hết toàn bộ đã là đặc biệt khai ân.
Nếu thực sự có kẻ không có mắt, Cố Trường Khanh không ngại cung cấp thêm cho mảnh đất dưới ngọn núi này chút phân bón.
...
Chờ đợi dài dằng dặc, cho dù là nhóm thần văn giả cũng sắp mất hết kiên nhẫn.
Xa xa lại truyền đến thanh âm tiếng chuông.
Thiên Nguyệt Thiên Thường và Thiên Nguyệt Thiên Tang xuất hiện.
Bốn cái chuông đồng gặp nhau, lập tức đồng loạt bay tới trên bầu trời của dãy núi cao.
Đinh linh linh linh linh linh linh linh…
Tiếng chuông dồn dập vang lên, tạo nên không gian gợn sóng.
Kết giới nhìn không thấy ngoài dãy núi bỗng nhiên sáng lên.
Một thông đạo màu lam nhạt chậm rãi mở ra.
Xuyên thấu qua thông đạo, một cây cầu đá xuất hiện trước mặt Cố Trường Khanh.
Trên cầu đá có mười hai cái cự trụ cao vạn trượng, bên trên khắc hình thái của mười hai con hung thú khác nhau.
Uy áp khiến tim đập nhanh từ trên trụ đá tản mát ra khiến không ít thần văn giả tâm thần bất ổn, thậm chí có người trực tiếp từ trên không trung rơi xuống, tựa như đang chịu khắc chế cực lớn.
Nhưng mấy người Cố Trường Khanh đều không cảm nhận được uy áp, thậm chí còn có chút cảm giác thân thiết khó hiểu, giống như một vài ký ức được khắc vào huyết mạch, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng lại có hàng ngàn hàng vạn liên hệ.
“Đây là cầu Vãng Sinh?”
“Di tích này cũng không có gì đặc biệt, tới nơi này làm gì?”
“Ta còn tưởng có cơ duyên lớn gì đó, uổng phí đi một chuyến, chậm trễ ta giết Tinh Không hung thú thu hoạch thần văn lực.”
“Chờ thêm một lát đi, ta không tin đây chỉ là một cái cầu đơn giản.”
Không ít thần văn giả thất vọng xoay người rời đi, cũng có một số người định ở lại quan sát.
Cũng có vài người xoa hai tay, chuẩn bị vọt vào di tích, trước cứ tra xét một phen rồi nói sau.
“Lão đại, ngươi xem, ở đầu cầu có một bia đá khắc chữ.”
Triệu Phong cẩn thận lập tức chỉ vào một tấm bia đá bên cạnh cây cầu.
Trên tấm bia đá có khắc ba chữ lớn cũ kỹ: “Cầu Vãng Sinh”.
Mà dưới ba chữ này lại có khắc mấy hàng chữ nhỏ dày đặc.
Cầu Vãng Sinh.
Chủ thành đầu tiên trấn thủ Vũ Trụ chi thành, thông đạo bắt buộc phải qua để tới Triều Ca.
Chỉ khi đánh bại mười hai đồ đằng thánh thú trên cự trụ, đồng thời khởi động lực lượng thần văn, thắp sáng nó thì mới có thể mở ra thông đạo đi từ cầu Vãng Sinh tới Triều Ca, tới được Triều Ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận