Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 270: Tiết Thần Giả, Không Hổ Là Nhân Tộc

“Khặc khặc khặc!”
Ở dãy núi bị tàn phá phía xa bỗng nhiên tuôn trào hắc vụ vô tận.
Vù…
Dưới lực lượng này, vài rặng núi đã hóa thành bột phấn, một cột sáng năng lượng tạo ra từ hắc vụ có đường kính mấy trăm trượng đột nhiên từ phía xa phóng thẳng tới chỗ Cố Trường Khanh.
“Cũng có chút năng lực!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh dưới áo giáp chung cực vô cùng khiếp người, đã rất lâu không gặp được một đối thủ như thế.
Hôm qua trong tòa tháp thần bí gặp được tàn ảnh đã xem như một kinh hỉ nho nhỏ.
Không ngờ hiện tại lại gặp người thứ hai.
Cột sáng năng lượng giây lát đã tới trước mặt Cố Trường Khanh.
Vù!
Ngay sau đó, trên không trung, biểu tượng Cốt Đế hiện lên, cầm trong tay một cái khiên làm bằng xương màu xám trắng chắn trước mặt Cố Trường Khanh.
Hắn muốn thử xem, thực lực kẻ đánh lén này mạnh đến mức nào.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cột sáng hắc vụ phóng tới làm nổi lên một làn sóng xung kích, trên hoang nguyên rộng lớn bị nổ ra một cái hố lớn hình quạt rất sâu.
Mà trên trời cao, lực lượng thần văn tàn bạo pha tạp đang khằm khè lẫn nhau, cắn nuốt lẫn nhau, nổ cho khói lửa đầy trời.
“Khặc khặc khặc…”
Từ xa xa lại truyền đến tiếng cười quái dị, một làn sương đen kịt từ xa bay vụt tới, mạnh mẽ đụng vào trên tấm khiên bằng xương màu xám trắng.
Cốt thuẫn không chút sứt mẻ, hai mắt kẻ đánh lén biến thành màu đỏ như máu, giống như một con nhện nhoài người về phía Cốt thuẫn.
Ken két…
Một thanh âm chói tai vang lên, kẻ đánh lén giống như dã thú không có linh trí, ý đồ dùng móng vuốt sắc bén để chọc Cốt thuẫn tạo ra một cái lỗ.
“Gã đã từng là thần văn giả, nhưng vì sao lại biến thành như vậy?”
Từ trên người kẻ đánh lén, Cố Trường Khanh cảm nhận được một hơi thở xưa cũ.
Hắn nhớ tới những thần văn giả tiến vào Vũ Trụ chi thành một tỷ năm trước mà Tần Đế từng nói.
Cuối cùng vì một vài nguyên nhân, một bộ phận thần văn giả không kịp thời rời đi đúng lúc Vũ Trụ chi thành đóng lại.
Cuối cùng bọn họ đi nơi nào? Hiện tại đã có đáp án.
Trước đó Cố Trường Khanh có một chút suy đoán, nhưng ngay lúc này lại giống như có được sự xác nhận.
Hóa ra bọn họ đều bởi vì hấp thu quá nhiều lực lượng thần văn của Tinh Không hung thú, biến thành thần văn giả hắc ám.
“Khặc khặc khặc! Hậu duệ của tiết thần giả*? Khặc khặc khặc, không ngờ tới còn có nhân vật lợi hại như ngươi, nếu lại để ngươi tiếp tục phát triển, nói không chừng còn có thể đi theo bước chân những kẻ đó!” (“Tiết thần giả” có nghĩa là khinh thường thần linh)
Thần văn giả hắc ám bám vào Cốt thuẫn tựa như biết rất nhiều thứ, gã nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh phía sau Cốt thuẫn với vẻ tà ác và sát khí ngập trời.
“Tiết thần giả? Bước chân của những kẻ kia?”
Cố Trường Khanh nhướng mày, lần đầu nghe được xưng hô này.
Xúc phạm thần? Xúc phạm thần của ai?
Những kẻ đó là ai?
Chẳng lẽ là tồn tại của Lam Tinh từ khởi nguyên?
Làm sao đối phương biết được những thứ này?
Két két…
Trong lúc Cố Trường Khanh trầm tư, hắn phát hiện Cốt thuẫn vậy mà bắt đầu rạn nứt trước hắc vụ đang tàn sát bừa bãi.
“Có chút thủ đoạn đấy.”
Cố Trường Khanh bắt đầu vô cùng tò mò về thần văn giả hắc ám này, khiến hắn muốn bắt lại đối phương để hỏi rõ ràng mọi thứ.
Vù!
Thái Cực Đồ của song long ở phía sau xoay tròn, lực âm dương dung nhập vào Cốt thuẫn, trên Cốt thuẫn rạn nứt bắt đầu có ánh sáng thần vận và lực âm dương chuyển động.
Lát sau, Cốt thuẫn khôi phục như ban đầu.
Cho dù ngọn lửa hắc vụ có thiêu đốt thế nào thì cũng không thể lay động nửa phần.
Ngao!
Phát hiện ngọn lửa đốt Cốt thuẫn không hiệu quả, thần văn giả hắc ám phẫn nộ tăng mạnh lực lượng, lại dùng một chiêu như trước, gã nổi giận nâng tay, một chùm tia sáng màu đen từ trên trời giáng xuống.
“Đây là chiêu dùng để đối phó Thao Thiết và Chu Tước sao?”
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn cột sáng tựa như thần phạt trên bầu trời, tùy ý để cột sáng giáng xuống người mình, không hề sợ hãi.
Khặc khặc khặc…
Nhìn thấy Cố Trường Khanh bị cột sáng bao phủ, thần văn giả hắc ám há miệng phát ra tiếng cười đáng sợ.
Nhưng sau khi chùm sáng cực lớn tan đi, trên hoang nguyên lại xuất hiện một cái hố sâu.
Chỉ là ở giữa hố sâu.
Cố Trường Khanh lại hoàn toàn không tổn hại gì đứng đó, mảnh đất hoang nguyên dưới chân hắn cũng không hề sứt mẻ gì.
Lúc này Triệu Phong đang ở bên người hắn, dưới trị liệu của lực nghịch chuyển âm dương, đang từ từ tỉnh lại.
Nhìn quanh bốn phía, vậy mới biết mình đã vòng quanh quỷ môn quan một vòng, cuối cùng được lão đại Cố Trường Khanh cứu.
Nhưng hiện tại không phải lúc nói nhiều, Triệu Phong yên lặng đứng ở phía sau Cố Trường Khanh.
Có một lão đại như vậy chắn phía trước, thật sự là phúc khí lớn nhất của kẻ làm thủ hạ.
Thấy công kích sở trường nhất đều không có hiệu quả, thần văn giả tà ác nổi trận lôi đình, nhưng cũng vô kế khả thi.
Giống như đang cân nhắc đấu tranh, thần văn giả hắc ám nhìn thấy ánh mắt Cố Trường Khanh, không nói thêm gì mà xoay người chạy.
“Ở trước mặt ta, ngươi chạy không nổi!”
Cố Trường Khanh thấy đối phương xoay người muốn chạy, hừ nhẹ một tiếng, đồng thời cầm theo Huyết Mâu đuổi giết tới.
Oanh!
Chỉ trong thoáng chốc, hắn đuổi kịp thần văn giả hắc ám, Huyết Mâu trong tay Cố Trường Khanh tỏa ra ánh sáng vô tận, lôi đình huyết sắc bạo ngược lan tràn khắp bầu trời, vọt thẳng về phía thần văn giả hắc ám.
“Không hổ là Nhân Tộc!”
Thần văn giả hắc ám xoay người, kết ấn tạo ra một lốc xoáy hắc vụ ngăn cản.
Phanh!
Nhưng một kích này của Cố Trường Khanh cực kỳ bá đạo, cường thế giống như có thể xé rách tất cả mọi thứ trên thế gian, nó nghiền nát và hủy diệt lốc xoáy hắc vụ, sau đó mạnh mẽ đánh bay gã xuống mặt đất, nổ ra một cái hố sâu có phạm vi mấy chục dặm.
Đánh rơi đối phương xong, Cố Trường Khanh thoắt cái di chuyển, xuất hiện trên không trung của hố sâu.
Chỉ thấy sinh linh hắc ám nằm trong đó, áo giáp cả người đã vỡ nát, trên cơ thể máu chảy đầm đìa, đang run rẩy hấp hối.
“Khặc khặc khặc, giết ta rồi, phía sau vẫn còn càng nhiều kẻ mạnh hơn đợi ngươi.”
Thần văn giả hắc ám cũng không hề sợ hãi cái chết, vừa hộc máu vừa cười quái dị.
Cố Trường Khanh im lặng không nói, triển khai Minh Thần niệm lực để tra xét trí nhớ kẻ này.
Phanh!
Nhưng không ngờ rằng, Minh Thần niệm lực vừa tiến vào thức hải ở mi tâm đối phương, cả đầu kẻ sau đã nổ tung, hoàn toàn không còn sự sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận