Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 87: Chênh Lệch Thực Lực Quá Lớn

“Ngươi muốn nói cái gì?” Cố Trường Khanh lẳng lặng nhìn về phía cô gái vừa mới hét lên “Đợi đã”, giọng nói bất giác dịu lại: “Có phải chúng ta đã từng gặp qua ở đâu không?”
“Đâu chỉ là từng gặp, ngươi…”
“Cố Trường Khanh, ra đây nhận lấy cái chết!”
Lâm Nguyệt Dao còn chưa nói xong thì đột nhiên bên ngoài biệt thự Lâm gia bỗng vang lên thanh âm phẫn nộ kinh người của Lâm Thần.
Nghe thấy giọng nói của kẻ địch, ánh mắt lộ ra bên ngoài áo giáp của Cố Trường Khanh lóe lên, chậm rãi từ chỗ ngồi đứng dậy, biến mất phía trên Tu La Vương Tọa.
Lúc hắn hiện thân đã là ở bên ngoài khoảng đất trống, dừng ở chỗ cách áo giáp Đế Hoàng và áo giáp Cửu Long khoảng một ngàn mét.
Cố Trường Khanh một mình đối mặt với bọn họ, nhếch môi mở miệng: “Lâm Thần? Ngay cả mặt ngươi ta cũng chưa từng gặp, vì sao lại săn giết thành viên của Ma Minh ta?”
“Còn vị này là ai, nói một chút về ân oán giữa ta và ngươi đi.”
Bạch Tinh cười lạnh nói: “ân oán thì thật ra không có, thế nhưng do ngươi làm tổn hại tới lợi ích của ta, cho nên ngươi nhất định phải chết.”
Nghe gã nói như thế, Cố Trường Khanh liền hiểu, hắn nhìn về phía Lâm Thần, “Ngươi cũng vậy à? Ta nhớ không nhầm thì trước đây Tô Ấu Vi cũng luôn ở bên cạnh ngươi, cô ta đâu? Có phải chính đối phương đã hiến kế cho ngươi giết ta?”
“Không sai, ta và cô ấy đều muốn giết ngươi, cái dáng vẻ không coi ai ra gì của ngươi khiến cho người khác cực kỳ chán ghét, lão tử chỉ hận không thể băm ngươi thành trăm mảnh.”
Ánh mắt Lâm Thần âm trầm, quát to: “Hôm nay ta sẽ để cho ngươi chôn cùng mẹ ta, ai tới cũng không cứu được đồ súc sinh như ngươi.”
“Súc sinh? Không phải là các ngươi sao?” Cố Trường Khanh hờ hững đáp: “Đã nói rõ mọi chuyện như vậy thì các ngươi có thể đi chết được rồi.”
Oanh!
Hắn vừa dứt lời thì bỗng ầm một tiếng, nháy mắt đã di chuyển tới vị trí gần Lâm Thần, tay trái chộp thẳng về phía mặt, tay phải nắm thành quyền đánh tới lồng ngực đối phương, ngay cả vệ tinh cũng không thể quay rõ được tốc độ nhanh đến khủng khiếp của hắn.
Bốp!
Phanh!
Lâm Thần hoảng sợ trừng lớn mắt, lúc phản ứng lại thì đã thấy nắm đấm của Cố Trường Khanh đánh thẳng vào trên ngực mình.
Một tiếng nổ vang lên, áo giáp Đế Hoàng vỡ nát tan biến.
Xì xì!
Lâm Thần đau đớn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh hoảng nhìn người trước mắt.
“Chỉ có chút thực lực này thôi sao? Ai cho ngươi dũng khí dám giết thành viên của Ma Minh ta?”
“Áo giáp Đế Hoàng mặc trên người ngươi… thật mất giá!”
Con Hắc Long bên vai trái Cố Trường Khanh lộ ra một cái đầu, nó cắn chặt bả vai nhấc Lâm Thần lên giữa không trung.
“Ngươi…”
Hắc Long cắn bả vai cố định Lâm Thần khiến cậu ta không nói được câu nào, Lâm Thần thật sự không nghĩ tới, chênh lệch thực lực giữa mình và Cố Trường Khanh lại lớn đến như vậy.
Không chịu nổi một kích!
Không thể chấp nhận kết quả này!
Cố Trường Khanh lạnh nhạt nói: “Áo giáp Đế Hoàng đại diện cho ánh sáng của chúng sinh, ác niệm của ngươi quá nặng, áp bức dân chúng, điên cuồng kiếm tiền lúc đất nước gặp nạn, không hề có nhân tính, ngay cả một nửa lực lượng của bộ áo giáp này ngươi cũng không phát huy được.”
Quả thật như lời hắn nói, áo giáp Đế Hoàng không phải ai cũng có thể phát huy ra toàn bộ lực lượng của nó.
Chí có người thật sự có một tấm lòng chính nghĩa khí phách thì mới có thể vận dụng được lực lượng vĩ đại mà nó sở hữu.
Trong lòng gã Lâm Thần này tràn ngập ác niệm, thật sự ngay cả một nửa lực lượng của nó cũng không phát huy ra được.
Phanh!
Dứt lời, Cố Trường Khanh một chưởng đánh vỡ xương cốt toàn thân cậu ta, Hắc Long vung đầu quăng cậu ta vào bên trong biệt thự, quăng tới chỗ đám người Lâm gia, “phanh” một tiếng rơi xuống đất, triệt để hấp hối.
Tinh thần lực của Lâm Thần đều đã bị Cố Trường Khanh đàn áp phong ấn lại, cho dù muốn thiêu đốt siêu văn thì cũng không làm được.
Chờ hắn xử lý xong Bạch Tinh thì sẽ là lúc lấy đi siêu văn của hai người bọn họ.
“Đến lượt ngươi rồi.”
Giải quyết Lâm Thần xong, ánh mắt Cố Trường Khanh dừng lại trên người Bạch Tinh đang lộ rõ vẻ khiếp đảm nơi xa, hắn lạnh nhạt nói: “So với Lâm Thần thì ngươi mạnh hơn rất nhiều, có lẽ có thể ép ta sử dụng mấy phần thực lực.”
. . .
Bên phía tam giác Bermuda, lối vào số hai của di tích cổ.
Bấy giờ, mọi người vẫn đang xôn xao bàn tán về diễn biến đang diễn ra ở trên màn hình chiếu.
“Người thực lực mạnh mẽ này của Long Quốc là ai?”
“Trời ạ, thật mạnh, đó là áo giáp Đế Hoàng đấy, mặc dù ta không phải là người Long Quốc, nhưng ta đã từng nhìn thấy dũng sĩ mặc áo giáp, đó chính là áo giáp cấp bậc vũ trụ!”
“Đúng thế, áo giáp mạnh như thế, nhưng ở trước mặt người Long Quốc mặc áo giáp Hắc Long này thì ngay cả một kích cũng không chịu được.”
“Không hổ là đại quốc thần bí ở phương Đông, cho dù là thời đại nào đều có cường giả xuất hiện.”
“Nói nó là một quốc gia, còn không bằng nói nó là một nền văn minh khác được ngụy trang dưới vỏ bọc một quốc gia.”
Phía lối vào số hai có rất nhiều siêu văn nhân từ cửa vào số ba đi đến, còn có cả hải thú ở lối vào số một đổ xô đến xem.
Cảnh tượng Cố Trường Khanh miểu sát Lâm Thần chỉ trong giây lát khiến cho không ít siêu văn nhân ở đây vô cùng kinh ngạc.
“Khó trách có thể giết chết Gothra Hoàng, người này không đơn giản.”
Người đàn ông mặc giáp Lôi Viêm Thú nhìn thân ảnh bá đạo của Cố Trường Khanh, ánh mắt lộ vẻ âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Đại ca, chẳng lẽ ngươi cũng không nắm chắc việc đối phó với hắn?” Kình Sa mặc áo giáp Kình Sa Bạo có chút chần chờ hỏi.
Người đàn ông mặc giáp Lôi Viêm Thú qua loa đáp: “Còn chưa đối đầu trực diện, ai mà biết được.”
Thực lực của gã đã là thập giai, không chỉ như thế, áo giáp của gã cũng đã tiến hóa tới cấp bậc Vương, cho nên gã vốn không quá sợ người trước mắt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận