Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 126: Cố Trường Khanh Vừa Ngã Xuống, Vạn Tộc Đã Vội Vã Giáng Lâm (2)

Vút!
Đúng lúc này, Vu Tà Yến dẫn theo hai đồ đệ đi ra từ tòa thành trung tâm, đáp xuống trên một ngọn núi.
Sau khi tới đây, Vu Linh mới nói: “Lão sư, vừa rồi hình như ta nhìn thấy vòng tròn sao bao quanh chủ thành đã biến mất, liệu có phải Cố Trường Khanh dung hợp siêu văn Thần Uyên Đế xuất hiện sự cố, đã chết rồi?”
Ánh mắt Vu Tà Yến lóe lên, gã nói: “Ban nãy ta cũng thấy vậy, nhưng không dám khẳng định, Cố Trường Khanh có thể chết thật, cũng có thể giả chết.”
“Vậy giờ chúng ta…”
Tô Ấu Vi nghe đoạn đối thoại của bọn họ thì vẫn cảm thấy hơi lo lắng, không ai rõ hơn cô ta về sự tàn nhẫn của Cố Trường Khanh, chỉ cần nghĩ tới vừa nãy suýt chút nữa bản thân đã rơi vào tay hắn là cô lại thấy tim mình đập thình thịch liên hồi.
Vu Tà Yến không vội trả lời, gã lấy ra siêu não tiến vào trong phòng livestream của nền tảng Siêu Thần, gõ một bình luận:
“Các vị, người có chỉ số tiềm năng một vạn sao của Lam Tinh kia bởi vì đồng thời dung dung hợp giáp Hạo Thiên Đế và giáp Thần Uyên Đế nên đã nổ tan xác mà chết, là ta tận mắt nhìn thấy, ai muốn đến Lam Tinh thì nhanh chóng đến đi!”
“Cái gì, thật hay giả, ngươi chắc chắn không?”
“Má, đồng thời dung hợp cả áo giáp Hạo Thiên Đế và Thần Uyên Đế? Hắn quá cuồng vọng rồi! Liều mạng như vậy mà không chết cũng phí!”
“Nếu như hắn thật sự đồng thời dung hợp cả hai cái đế văn kia, có khi là chết thật đấy!”
“Đúng lúc, ta vừa định tới hệ ngân hà rồi xuống Lam Tinh, nếu hắn thật sự chết rồi, vậy trên địa cầu chỉ còn hai bộ áo giáp siêu văn là Bạch Đế và Huyền Nữ thôi, không gây được bất cứ sóng gió gì.”
“Ha ha! Trời cũng giúp chúng ta, vừa rồi ta còn do dự có nên đi không, hiện tại xem như chẳng còn lý do gì để kiêng kỵ nữa, mau dọn đồ xuống đó thôi.”
Vu Tà Yến nhìn bình luận trong phòng livestream, nham hiểm cười: “Cố Trường Khanh, ta mặc kệ ngươi giả chết hay là có âm mưu gì, đợi lúc các chủng tộc ngoại vực tới đây với quy mô lớn, xem ngươi còn có thể nằm im được không.”
Vòng tròn sao bao phủ tòa nhà trung tâm của chủ thành bỗng nhiên lụi tắt, còn có ba Đế Tinh vệ đồng thời rời đi.
Gã thật sự cảm thấy Cố Trường Khanh có tám phần là đã chết.
Nhưng mà vừa rồi cả ba người bọn họ đều mới dạo qua một vòng quỷ môn quan trở về, nói không sợ hãi gì là chuyện không có khả năng, cho dù có xác suất cao tới tám phần là đối phương đã chết thì gã cũng không dám lấy mạng đi cược.
“Chúng ta rời khỏi đây trước, trước đó vi sư đã bói ra có một không gian phong ấn sắp mở ra, ngay trong mấy ngày này.”
Dứt lời, gã liền dẫn theo hai người dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
. . .
Oanh! Oanh!
Không bao lâu sau, thân ảnh cuồng bạo của Trương Hổ và Chu Tước từ phương xa quay lại, sau khi tiến vào bên trong thì đi thẳng tới tòa nhà ở chủ thành trung tâm.
Mới vừa rồi bọn họ nhận được tin dữ.
Lão đại chết rồi…
Bọn họ thật sự không dám tin, cho nên mới vội vã quay lại đây xác nhận tình hình.
Cả hai nhanh chóng tiến vào thang máy, đi thẳng tới trụ sở chính ở tầng sáu trăm.
Vừa đến nơi liền thấy Thao Thiết và Triệu Phong đều ngây ra như khúc gỗ ngồi trên ghế sô pha.
Trương Hổ nhìn vẻ mặt của hai người, khoang mũi đột nhiên chua xót, hốc mắt đỏ bừng, lớn tiếng hỏi: “Lão đại đâu? Các ngươi bày ra biểu cảm gì thế? Đang cố ý trêu đùa ta có đúng không?”
“Ta cũng nghĩ lão bản đang đùa chúng ta, nhưng ngài ấy thật sự… thật sự… đã chết rồi.”
Triệu Phong rơi lệ, hai tay siết chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật cả máu mà vẫn không hề hay biết.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, lão đại đâu, lão đại đang ở đâu, nhất định là ngài ấy chỉ đang gạt chúng ta thôi. Lão đại làm sao có thể chết được?”
Chu Tước giận dữ quát lên, nàng cắn chặt môi, thanh âm nghẹn ngào khiến người ta cảm thấy xót xa.
Thao Thiết chỉ về hướng phòng ngủ, cố kìm nước mắt nói: “Lão đại… di thể của lão đại ở trong đó, chúng ta đã xử lý sạch sẽ vết máu trên người cho ngài ấy rồi.”
Nghe vậy, Trương Hổ và Chu Tước điên cuồng xông thẳng vào trong.
Lúc nhìn thấy Cố Trường Khanh vẻ mặt tái nhợt không huyết sắc đang nằm trên giường không nhúc nhích, trong đầu cả hai như vang lên tiếng nổ thật lớn, giống như đánh mất linh hồn, cả người đều mềm nhũn quỳ sụp xuống mặt đất.
“Sao có thể như vậy, vừa rồi vẫn còn tốt đẹp lắm mà, vì sao… lão đại…”
Chu Tước thất thần thì thào, nước mắt không kìm được ào ào chảy ra.
Vào thời khắc này, cả bầu trời của nàng đều đã sụp đổ.
“Chuyện lão đại tử vong tuyệt đối không được để người bên ngoài biết, nếu không những siêu văn nhân từ ngoại vực tới sẽ không còn cố kỵ gì mà giết sạch nhân loại.”
Lúc này, Thao Thiết đỏ mắt tiến tới, nhìn thi thể của Cố Trường Khanh, trong lòng anh ta đau xót khủng khiếp, tựa như thân huynh đệ vừa mới mất đi. Thân là nam nhân cao gần hai mét, vậy mà lúc này lại liên tục rơi lệ giống hệt một đứa trẻ, giọng nói nấc nghẹn không cách nào kiềm lại được.
“Đáng chết, đáng chết!”
Trương Hổ ngửa đầu rống to một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể chấp nhận mà ngất đi.
Thao Thiết hốt hoảng xông lên đỡ Trương Hổ ra ngoài, đặt y nghỉ tạm trên ghế sô pha.
Trong phòng ngủ, thanh âm nức nở của Chu Tước vẫn chưa dừng lại.
Trong lòng bọn họ, Cố Trường Khanh chính là thân nhân, thậm chí còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt, hiện giờ người thân duy nhất của bọn họ đã ngã xuống, nhất thời mọi người đều cảm thấy vô cùng mê man, không biết phải làm sao.
Bên ngoài, màn đêm rất nhanh đã bao phủ mặt đất.
Vị trí cánh cửa Địa Ngục.
Buổi tối tám giờ, cánh cửa vang lên âm thanh vù vù, mấy chục đến trăm vạn siêu văn nhân từ bên ngoài đang ùn ùn kéo đến.
Khi không thấy Cố Trường Khanh ngăn cản, bọn họ đều có chút tin tưởng đối với tin tức Cố Trường Khanh đã chết.
Chẳng qua còn chưa nhìn thấy thi thể hoặc là chưa chắc chắn xác định được việc này, cho nên tạm thời những sinh linh ngoài vũ trụ đi ra từ cánh cửa Địa Ngục đều không dám ngang nhiên tàn sát bừa bãi nhân loại trên Lam Tinh.
Phần lớn đều dùng dược tề ngụy trang, ẩn nấp vào đủ mọi ngóc ngách trong thành phố của nhân loại.
Sự kiện của Thương Vấn Thiên chỉ vừa mới diễn ra cách đây không lâu, thế nên sự chấn nhiếp của Cố Trường Khanh đối với những sinh linh ngoài hành tinh này vẫn cực kỳ lớn, cho dù là siêu văn nhân của Siêu Thiên Đế Tộc và Siêu Diễm Đế Tộc thì cũng không dám tùy tiện giết chóc nhân loại.
Bọn họ đều cảm thấy nhiệm vụ cấp bách trước tiên là phải ẩn nấp vào trong Nhân Tộc, đợi không gian phong ấn của Lam Tinh được giải trừ rồi tiến vào tìm cơ duyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận