Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 402: Thần Văn Ma Phương (2)

Chương 402: Thần Văn Ma Phương (2)
Kim quang của Ma Phương chợt tăng vọt khiến Đế Khâm Na Tịch bị bắn thẳng ra ngoài.
Một thân ảnh nện mạnh xuống đất, miệng phun máu tươi, phát ra nghi vấn hoảng sợ: “Thứ đồ nhỏ như vậy, sao ta có thể không bắt được!?”
Cố Trường Khanh cẩn thận cân nhắc lời của bà ta, thấy Tần Đế tâm lực đã chống không nổi, thuận miệng nói: “Đi qua một bên nghỉ ngơi, chỗ này để ta.”
Rống!
Trong phút chốc, Hắc Long gầm lên, uốn lượn mà đi.
Cố Trường Khanh thúc giục thần văn, tất cả hư ảnh đồng thời xuất hiện, Tổ Kỳ Lân theo sát Hắc Long, nhưng còn chưa tới gần thì hư ảnh đã bị kim quang làm nứt ra thành mảnh nhỏ.
Ma Đồng cầm cung tiễn trong tay, vũ tiễn bay thẳng tới!
Sưu!
Nhưng vũ tiễn còn chưa tiến vào trong thì đã bị hòa tan biến mất trong hư không.
Tử Thần, Minh Thần, Bạch Hổ, mỗi cái đều dùng khí thế mạnh mẽ liên tiếp đánh tới, nhưng đều không ngoại lệ, hư ảnh vỡ vụn, Thần Văn Ma Phương lại lông tóc vô thương.
Ánh mắt Đế Khâm Na Tịch nhìn về phía Cố Trường Khanh lại tràn ngập chờ mong.
Đây là lần đầu tiên bà ta kỳ vọng vào Cố Trường Khanh và Tần Đế, bất kể là ai thành công cũng được!
Nhưng đừng cho rằng đó là xuất phát từ hảo tâm, người phụ nữ này giả vờ yếu đuối nằm trên mặt đất không dậy nổi, chẳng qua chỉ là muốn tranh thủ cơ hội mà thôi.
Cố Trường Khanh toàn lực thúc giục thần văn La Hầu.
Oanh!
Vị trí không gian của bọn họ ầm ầm rung động, trong hư không hỗn độn, Huyết Mâu chợt lóe, một tòa Cửu Ma Tháp đen như mực đột nhiên xuất hiện.
Kim quang của Thần Văn ma phương lại giống như chuột thấy mèo, nháy mắt trở nên ảm đạm.
Xuất hiện trước mắt mọi người lại là một vật nhỏ không ngừng biến hóa hình thái, một tay là có thể cầm được.
Thế nhưng các loại ánh sáng của thần văn lưu chuyển, khiến người nhìn mà hoa cả mắt.
Đế Khâm Na Tịch ra hiệu cho Ám Văn ngăn cản Cố Trường Khanh, bản thân thì khôi phục thực lực bị tiêu hao, lại lần nữa dùng tư thế như thiêu thân lao đầu vào lửa mà xông về phía hắn.
Loảng xoảng!
Cửu Ma Tháp đột nhiên bành trướng mấy lần, từ hư không có một lồng giam rơi xuống.
“Cẩn thận!”
Ám Văn còn chưa kịp phát ra hàn băng lực đã vươn tay kéo lấy Đế Khâm Na Tịch, Cửu Ma Tháp dùng tốc độ nhanh như chớp mà nện thẳng xuống.
A!
Một tiếng hét thảm, một bên bả vai của Đế Khâm Na Tịch bị mép của Cửu Ma Tháp đánh trúng, mặc dù được cứu trở về nhưng mặt bà ta vẫn trắng bệch, ho ra mấy ngụm máu lớn.
“Cố Trường Khanh, ngươi dám đánh lén ta!”
Ánh mắt thù hận của Đế Khâm Na Tịch như dao sắc phóng qua.
Cố Trường Khanh khinh thường liếc bà ta: “Đánh lén ngươi thì sao? Không giết ngươi, ngươi đã phải quỳ xuống cảm ơn rồi!”
Phốc!
Đế Khâm Na Tịch phun ra một ngụm máu, mắng chửi: “Cố Trường Khanh, sẽ có một ngày ta nhất định băm ngươi thành trăm mảnh, báo thù rửa hận!”
Kim quang thu về, tinh thần của Tần Đế khôi phục như bình thường.
Từ Thi Tình biết, hai vị Đế chủ đối với vật này là nhất định phải có.
Nhưng sau khi cô bói toán, đôi mắt trống rỗng lại căng ra.
“Đế quân, có lẽ thật sự phải phân vật này thành hai.”
Tần Đế khó hiểu nhìn về phía cô, hừ lạnh nói: “Hai người chúng ta còn đánh không nổi một kỹ nữ thối!?”
Từ Thi Tình không giải thích.
Thiên cơ ngay tại trước mắt, bất kể cô nói cái gì cũng không thể thay đổi được sự thực sắp xảy ra.
Thần Vũ Tuyết Oánh thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cô ta đối với Đế Khâm Na Tịch đã không còn một chút thương hại.
Tình cảm mẹ con duy nhất còn sót lại, ngay vào lúc gặp lại nhau đã tan thành mây khói.
Cửu Ma Tháp kịch liệt bành trướng, không gian tựa hồ đã theo nó mà chống đỡ hết nổi, mấy người đều không có vị trí di chuyển, chỉ có thể ở bên cạnh Cửu Ma Tháp giữ vững khoảng cách không đổi.
Quỷ dị như thế khiến Đế Khâm Na Tịch cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thực lực của Cố Trường Khanh và Tần Đế bà ta đã không rõ ràng, nếu như lại bị thương nữa thì chỉ sợ ngay cả mạng cũng phải bỏ lại ở chỗ này!
Đây không phải ước nguyện ban đầu khi bà ta ngàn dặm xa xôi tìm tới đây.
Nghĩ đến đây, bà ta âm thầm thu hồi khống chế bí thuật đối với Ám Văn, cố ý ho càng lớn tiếng.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Cửu Ma Tháp rốt cuộc cũng hoàn toàn bao bọc lấy Thần Văn Ma Phương.
Oanh!
Ngay sau đó, hư ảnh Cửu Ma Tháp đột nhiên vỡ vụn, cả không gian chấn động, thần hồn cũng theo đó run rẩy.
Đế Khâm Na Tịch phản ứng cực nhanh.
Bà ta cuồng bạo đứng lên, một chưởng chế trụ mặt Ám Văn, ý chí tà ác nháy mắt phát động.
A a a a….
Ngũ quan Ám Văn vặn vẹo, thân thể run rẩy kịch liệt, trong tiếng kêu thảm thiết, thần văn lực toàn thân đã bị giam cầm, mạnh mẽ thoát ra khỏi cơ thể.
“Vì sao?”
Ám Văn mở lớn miệng, lớn tiếng chất vấn trước khi cơ thể khô kiệt.
Gã chưa bao giờ nghĩ tới Đế Khâm Na Tịch sẽ xuống tay với mình, theo sinh cơ thân thể bị hấp thu hầu như không còn, gã biến thành một thây khô dưới đống quần áo.
Bả vai bị thương của Đế Khâm Na Tịch toàn bộ phục hồi như cũ.
Bà ta hưng phấn mà nhìn hai tay, cảm thụ được hàn băng lực mãnh liệt trong cơ thể, một cước đá bay thây khô ra ngoài.
Thần Vũ Tuyết Oánh nhíu chặt mày, che kín miệng.
“Ngay cả người của mình mà ngươi cũng giết?”
Thân thể mềm mại của Đế Khâm Na Tịch vặn vẹo, đối mặt với tàn ảnh suy yếu như âm hồn bất tán của Ám Văn, cười duyên dáng: “Cắn nuốt ngươi, thành toàn ta, không phải lúc ngươi xỏ xuyên qua ta có nói đó sao? Ngươi nên thấy may mắn đi, ta đã làm giấc mộng của ngươi viên mãn!”
Sương mù trong không gian dần dần rút đi, hai mắt Đế Khâm na Tịch tỏa sáng: “Cố Trường Khanh, nể mặt ngươi còn có chỗ hữu dụng, ta không giết ngươi, nhưng bảo vật này ta chắc chắn phải có!”
Lời còn chưa dứt, bà ta đã giành trước một bước.
“Đừng hòng!”
Trong sương mù đột nhiên vang lên thanh âm của Tần Đế, có điều Tần Đế đứng bên cạnh Cố Trường Khanh lại rõ ràng không hề mở miệng!
Nhưng thanh âm này, Đế Khâm Na Tịch có chết cũng sẽ không quên, quả thực là Tần Đế không thể nghi ngờ!
Những người khác nghe vậy cũng sửng sốt tại chỗ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận