Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 211: Liều Mạng Xuất Chiêu, Tuyệt Đối Không Được Phép Chủ Quan (1)

“Ha ha ha, ta đã sớm nói rồi… Đế Quốc Lam Tinh ta bất kể là thời đại nào cũng không phải là thứ mà đám khỉ các ngươi có thể chọc vào, chuẩn bị nhận lấy lửa giận của Đế Quốc đi! Đồ kỹ nữ thối tha!”
Lúc này, trên tế đàn truyền đến tiếng cười đắc ý nhưng có phần suy yếu của Tần Đế.
Tất cả mọi người đều không biết ông ta tỉnh lại khi nào, cặp mắt đã thoát khỏi băng vải, cũng thấy được một màn Cố Trường Khanh hủy diệt chủ pháo của cơ giáp vệ tinh.
“Câm miệng!”
Đế Khâm Na Tịch nghe vậy, nâng tay lên tát lên mặt ông ta một cái, vẻ mặt âm trầm nói:
“Các ngươi đừng gấp gáp, ta thừa nhận, vừa rồi ta quả thực đè thấp uy lực khi kích hoạt quang pháo, nhưng dù vậy… cũng không nên bị hắn phá được mới đúng.”
Thần Vũ Trường Không trầm giọng nói: “Đừng khinh địch, không được giữ lại chút sức mạnh nào của chủ pháo, khiến cho súc sinh đó hóa thành tro bụi đi!”
Ánh mắt Đế Khâm Na Tịch âm u lạnh lẽo, gật đầu nói: “Lần này ta sẽ kích hoạt một đòn mạnh nhất của Hộ Tinh đại trận, ngưng tụ tất cả lực lượng còn lại của Hộ Tinh đại trận rồi phóng ra hết một lần! Xem hắn có chết hay không!”
“Hả?”
Nghe được lời này, Ngục Hoàng cho bà ta một ánh mắt lạnh lẽo: “Ta muốn hắn sống, các ngươi xem lời của ta như gió thoảng bên tai?”
Đế Khâm Na Tịch nói: “Yên tâm, ta còn muốn Cố Trường Khanh sống hơn ngươi, đế văn và tài nguyên trên người hắn ta vô cùng thèm muốn, ta có thể dễ dàng điều khiển Hộ Tinh đại trận theo ý muốn, nếu như phát hiện Cố Trường Khanh chịu không nổi nữa, ta sẽ dừng lại ngay lập tức, tuyệt đối không bức chết hắn.”
Ngục Hoàng nghe vậy mới gật đầu: “Vậy được, ra tay đi.”
Gã cũng không muốn lãng phí thời gian, tiếp tục nói: “Nếu như có thể phế được Cố Trường Khanh, ta sẽ giúp các ngươi giải quyết lão điên kia.”
“Thành giao!”
Đế Khâm Na Tịch đợi chính là câu này của ông ta.
Bên ngoài Siêu Thần Cổ Tinh, Cố Trường Khanh với áo giáp hình thức chung cực vẫn đang đứng ngạo nghễ trên bầu trời.
Song long một xám một đen sau lưng lượn vòng, con mắt tàn bạo u ám nhìn chằm chằm vào tinh cầu kia.
Sự mạnh mẽ của áo giáp chung cực này hoàn toàn vượt qua nhận thức của hắn.
Đôi mắt một đen một xám dưới mũ giáp giống như một hắc động và sương mù, lộ ra vẻ bễ nghễ khinh thường, cao cao tại thượng mà quan sát Siêu Thần Cổ Tinh, thản nhiên nói:
“Nếu các ngươi không ra tay, ta sẽ phá trận.”
Dứt lời, hắn chậm rãi nâng bàn tay phải được Tử Thần đế giáp bao phủ lên, tỏa ra hơi thở mạnh mẽ đến nỗi giống như có thể hủy diệt cả một quốc gia, đổ vỡ ngân hà.
“Cố Trường Khanh, chuẩn bị chịu chết!”
Đột nhiên, giọng nói của Đế Khâm Na Tịch truyền ra.
Vù!
Ngay sau đó, Hộ Tinh đại trận lóe ra hào quang, chiếu sáng khắp bầu trời vũ trụ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba cái chủ pháo ở ba hướng khác bắt đầu hoạt động, rất nhanh đã quay lại, toàn bộ đều nhắm vào Cố Trường Khanh.
“Ồ?”
Ánh mắt Cố Trường Khanh lóe lên, gợi lên vài phần hứng thú nói: “Lúc này mới đúng, nếu như không sử dụng tất cả con bài chưa lật, tiếp đó sẽ không còn cơ hội đâu.
“Cuồng vọng!”
Đế Khâm Na Tịch phát ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn, dốc hết lực lượng đế văn toàn thân, vận dụng hết lực lượng của tất cả tinh thạch, phóng thích toàn bộ năng lượng mà Hộ Tinh đại trận đã âm thầm hấp thu suốt vô số năm qua trong vũ trụ, chuẩn bị kích hoạt một kích mạnh nhất của Hộ Tinh đại trận.
Hàng trăm triệu năm trước, vị tổ tiên dùng đế văn và sinh mệnh để tạo ra Hộ Tinh đại trận này từng nói:
Chờ đến ngày trận thành, trong ba trăm triệu năm, những người có tu vi cùng cấp với lão phu mới có thể phá, trong năm trăm triệu năm, người có tu vi cao hơn lão phu mới có thể phá, nhưng đến tám trăm triệu năm sau, cả vũ trụ không ai có thể phá!
Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì trận pháp nghịch thiên này cũng giống như bảo kiếm, bảo kiếm không thể thường ra khỏi vỏ, bình thường phải tích tụ linh lực, tích tụ càng lâu thì uy lực càng mạnh.
Mà Hộ Tinh đại trận cũng có đạo lý này, từ khi nó được xây dựng đã qua một tỷ năm, một lần cũng chưa từng dùng!
Năng lượng ẩn chứa suốt một tỷ năm!
Dựa theo cách nói của lão tổ, cả vũ trụ không ai có thể phá!
Tuy rằng hiện tại bốn pháo thiếu một, nhưng không đáng ngại.
Ánh mắt Đế Khâm Na Tịch rực cháy, giống như đã nhìn thấy được bộ dáng Cố Trường Khanh lúc bị chính mình giết chết, cười to nói:
“Cố Trường Khanh, chịu chết đi!”
Tiếng cười của bà ta vang vọng toàn vũ trụ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cùng lúc đó, ba chủ pháo của cơ giáp vệ tinh đồng thời được phát động, toàn bộ phù văn trải rộng bên trên đều cháy lên, năng lượng trên đầu pháo của ba chủ pháo đồng loạt bắt đầu phóng thích, hóa thành ba cái miệng hang cực lớn đang không ngừng bành trướng.
Một khắc này, không gian vặn vẹo, hư không sụp đổ, ngân hà rung chuyển, ba cái miệng pháo mở lớn cực kỳ bá đạo, giống như muốn nghiền nát vạn vật trong vũ trụ.
“Ồ? Có chút thú vị!”
Cố Trường Khanh nhìn chủ pháo thanh thế to lớn đang chuẩn bị phát động một kích mạnh nhất kia, khiến cho hắn nổi lên một ít chiến ý.
Trong phòng livestream Alpha, sinh linh trong vũ trụ nhìn cảnh tượng trước mắt, đều kinh hãi đến trợn trừng mắt.
“Đệt! Chuyện gì đây? Uy lực của cơ giáp vệ tinh hoàn toàn không cùng đẳng cấp với lúc trước!”
“Má nó! Chủ pháo toàn bộ tập trung vào một chỗ, mẹ ơi, uy thế bậc này, một khi bắn ra ngoài thì sẽ có thể hủy diệt cả một tinh hệ đúng không?”
“Ha ha, dưới uy thế bậc này, Cố Trường Khanh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”
Những người ủng hộ Siêu Thần Cổ Tộc và nền tảng Siêu Thần nhìn thấy cảnh tượng rung động này thì đều vô cùng hưng phấn.
Trái tim kích động, bàn tay run rẩy, lại cảm thấy bọn họ có thể thắng rồi!
“Ha ha ha, vừa rồi chẳng qua là trận pháp của Siêu Thần Cổ Tinh không xuất ra toàn bộ thực lực thôi!”
“Đúng vậy, súc sinh Nhân Tộc này quả thực có chút thực lực, nhưng súc sinh vẫn chỉ là súc sinh, văn minh khoa học kỹ thuật thượng đẳng của chúng ta là thứ mà đám người nguyên thủy của Đế Quốc Lam Tinh không thể với tới!”
“Ta hiện tại đã nhìn thấy được bộ dáng lúc Cố Trường Khanh bị nổ thành tro bụi rồi! Nhanh chóng phóng ra đi, ông đây chờ không nổi nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận