Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 220: Từ Bỏ Báo Thù!

Cố Trường Khanh đi rồi, Tần Đế mới quay sang nhìn kẻ còn đang run lẩy bẩy quỳ dưới mặt đất: Thần Vũ Tuyết Oánh.
Vẻ mặt cô ta tràn ngập sợ hãi, thanh âm nức nở: “Tiền bối, ta đã cứu ngươi, cầu ngươi đừng giết ta!”
Tần Đế cất tiếng trấn an: “Yên tâm, ta biết là ngươi đã cứu ta, từ nay về sau ngươi đi theo bên người ta đi, thế nào?”
“Có thể sao?”
Thần Vũ Tuyết Oánh dè dặt hỏi lại, hiện tại cô ta đã xem như không nhà để về.
“Tất nhiên!”
Tần Đế dứt lời, thân ảnh bay lên không trung, đi lên đồ sát những tộc nhân còn lại của Siêu Thần Cổ Tinh.
Người không tiếc ngỗ nghịch với cha mẹ cũng muốn cứu ông ta, sao Tần Đế lại có thể bỏ lại cô ta không quản được.
. . .
Tây vũ trụ, Thần Hà hệ, nơi có sinh mệnh tinh cầu nhiều không kể hết.
Nơi biên giới, một tinh cầu sinh mệnh vô cùng bình thường, diện tích gần bằng với Lam Tinh.
Văn minh của tinh cầu sinh mệnh này có vẻ vô cùng lạc hậu.
Giống như Lam Tinh trước khi trời đất dị biến.
Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ không có thần văn giả, người bình thường đều đang sống cuộc sống làm việc bình thường.
Thậm chí bọn họ cũng không thể tiếp xúc được với bên ngoài vũ trụ, giống hệt như Lam Tinh trước khi trời đất dị biến.
Nhưng trong bóng tối lại có rất nhiều đế văn giả cường đại, bình thường bọn họ sẽ không lộ ra tung tích.
Thành phố thủ đô, trên một quảng trường rộng lớn giữa hàng biệt thự san sát nhau, Đế Khâm Na Tịch xuất hiện tại đây.
Vút! Vút! Vút!
Sau khi bà ta xuất hiện, trong các căn biệt thự sát nhau có rất nhiều thân ảnh bay tới.
Tổng cộng có năm người, ba người đàn ông trung niên, hai người phụ nữ trung niên.
“Tiểu Na, làm sao vậy? Sao lại chật vật như thế? Tiểu tử Trường Không kia đâu?”
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám đưa cho Đế Khâm Na Tịch một lọ dược tề khôi phục, khẽ nhíu mày hỏi.
Vẻ mặt Đế Khâm Na Tịch bi ai đau lòng, khóc nức nở nói: “Nhị cô, Trường Không hắn… hắn vì cứu ta, có lẽ đã… đã chết rồi.”
Nói xong, bà ta không nhịn được khóc lên.
Mặc dù bà ta tâm cơ sâu, am hiểu đùa giỡn lòng người, nhưng đối với Thần Vũ Trường Không cũng là thật lòng.
“Cái gì? Ai làm?”
Năm người nghe vậy, trong mắt tràn ra sát ý, nhìn chằm chằm Đế Khâm Na Tịch.
Hai mắt Đế Khâm Na Tịch đẫm lệ nói: “Là Nhân Tộc, Cố Trường Khanh, hắn… hắn… hắn mạnh không thể địch nổi.”
“Nhân Tộc?”
Nghe nói tới Nhân Tộc, sát ý trong mắt bọn họ lập tức thu về.
Người phụ nữ mặc sườn xám nói: “Vì sao các ngươi lại đi chọc vào Nhân Tộc? Vì sao? Chúng ta đã cảnh báo các ngươi không chỉ một lần, vì sao còn làm như vậy?”
“Vì sao không thể chọc vào?” Đế Khâm Na Tịch hai mắt đẫm lệ nhìn về phía nhị cô.
“Ai! Hiện tại phải làm sao?”
Một người trung niên đầu trọc có chút lo lắng nói.
“Người đâu, dẫn thiếu tộc mẫu của các ngươi trở về.”
“Đi thôi, chúng ta đi gặp tổ thượng.”
Bọn họ để hạ nhân đưa Đế Khâm Na Tịch về biệt thự, sau đó đều biến mất tại chỗ.
Tinh cầu này có một nơi vô cùng bí ẩn, nơi đó có một cung điện xa xưa đứng sừng sững.
Ba vị thúc thúc và hai vị cô cô của Thần Vũ Trường Không đi vào nơi này.
Bọn họ đứng thẳng bên ngoài cửa điện, cao giọng nói: “Ba vị tổ thượng, chúng ta chọc vào Nhân Tộc Lam Tinh, nên làm sao mới tốt?”
Oanh!
Bọn họ vừa dứt lời, trong điện phóng ra một uy áp cực kỳ đáng sợ, đánh úp vào khiến cơ thể ba người chấn động.
“Khốn kiếp, muốn chết phải không?”
Ngay sau đó, trong điện truyền ra một giọng nói uy nghiêm già nua.
“Là tiểu tử Trường Không kia bị Nhân Tộc sát hại.”
Đại thúc của Thần Vũ Trường Không là Thần Vũ Hồng Vân nơm nớp lo sợ báo cáo.
Nhị cô Thần Vũ Bạch Phượng lên tiếng: “Đúng vậy, ta nghe nói Nhân Tộc của Lam Tinh xuất hiện một vị cường giả cực kỳ mạnh.”
Giọng nói già nua uy nghiêm kia càng thêm lạnh lùng: “Nhân Tộc xuất hiện cường giả thế nào cũng không bất ngờ, chết thì chết thôi, các ngươi không được xuất thế!”
Đây…
Nghe được lời này, bọn họ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể vâng lệnh rời đi.
Lời của ba vị tổ thượng, ai cũng không dám làm trái.
Bọn họ trở lại đại sảnh của biệt thự nơi Thần Vũ Trường Không ở, chỉ thấy Đế Khâm Na Tịch đang vô cùng phẫn nộ xem trực tiếp cảnh Siêu Thần Cổ Tinh bị tiêu diệt.
“Thúc thúc, cô cô, thế nào rồi?”
Thấy bọn họ trở về, Đế Khâm Na Tịch vô cùng mong đợi thúc giục: “Chúng ta giết qua đó, báo thù cho Trường Không đi!”
Thần Vũ Hồng Vân liếc nhìn bà ta, gằn giọng gạt đi: “Việc này đến đây là chấm dứt, đừng bao giờ nhắc gì đến báo thù nữa!”
“Nếu ngươi không nuốt trôi được cục tức này thì có thể tự mình đi báo thù, chúng ta không tham dự.”
Đế Khâm Na Tịch nghe vậy thì sửng sốt, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, nhếch môi chế giễu: “Các ngươi chỉ muốn lo thân mình? Ha ha, tuyệt đối không thể, Cố Trường Khanh là người có thù tất báo, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn tìm tới nơi đây, giết sạch tất cả các ngươi.”
“Nhìn Siêu Vu Tộc mà xem, chỉ bởi vì có một tộc nhân trong đó hãm hại đến con gái hắn mà hắn đã trực tiếp diệt cả tộc người ta.”
“Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.”
Đại cô Thần Vũ Bạch Tĩnh lạnh giọng nói: “Hắn đánh tới là chuyện của hắn, chúng ta sẽ không xuất sơn, thời gian tới ngươi cũng đừng rời đi.”
Dứt lời, Thần Vũ Bạch Tĩnh liền bảo mọi người rời đi trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận