Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 56: Lâm Nguyệt Dao Trở Về (2)

“Lão bản, ta ăn no rồi, về tu luyện trước đây!”
Trong biệt thự, Chu Tước đã ăn xong đang từ nhà ăn đi ra.
Lúc này nàng đã đeo mặt nạ lên lại.
Cố Trường Khanh nhìn bóng lưng rời đi của cô nàng, nói với theo: “Khoảng thời gian sắp tới cứ yên tâm tu luyện, bốn tháng sau ta sẽ dẫn ngươi đi đánh nhau!”
“Được đó! Ta nhất định sẽ không kéo chân sau lão bản, sẽ chiến đấu anh dũng vì lão bản, hì hì.”
Chu Tước xoay người nghịch ngợm mà nháy mắt với hắn, sau đó nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Nói cho cùng Chu Tước vẫn chỉ là một cô gái mới mười sáu mười bảy tuổi, từ nhỏ đến lớn đã chịu quá nhiều giày vò, là Cố Trường Khanh đã gỡ bỏ khúc mắc cho nàng.
Khuôn mặt không thể nhận ra nổi đó, hắn nhìn thôi cũng thấy ghê người.
Ít nhất phải có tinh hạch dị thú bát giai mới có thể giúp Chu Tước phục hồi hoàn toàn gương mặt dữ tợn bị thối rữa sâu đến tận xương kia.
Thật sự rất kinh khủng, nàng có thể sống đến bây giờ cũng đã xem như là một kỳ tích.
Lúc Cố Trường Khanh nhìn thấy lần đầu thật sự cũng bị dọa sợ.
“Cố lão bản, ta cần phải về ngay trong đêm, còn mong ngươi trợ giúp.”
Đúng lúc này, Athena mặc áo giáp nhanh chóng đi từ trên lầu xuống, nhìn có vẻ rất gấp gáp.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Thấy cô cấp bách như vậy, Cố Trường Khanh liền hỏi.
“Lũ sinh vật biển chết tiệt, chúng tổ chức quy mô lớn công kích một thành phố gần biển ở nước ta, trong đó còn có một con hải thú thất giai đỉnh phong.”
“Cố lão bản, hiện tại người có thể giết dị thú thất giai trên toàn cầu này sợ là chỉ có ngươi.”
Sắc mặt Athena rất kém, cô nói: “Thành phố đó có rất nhiều vật tư còn chưa kịp chuyển đi, nếu như bị hải thú công phá thì tổn thất sẽ rất lớn.”
“Đây được xem như trả lại ân tình tặng vật tư của các ngươi sao?”
Cố Trường Khanh sẽ không vô duyên vô cớ cố ý giúp ai đó, nhưng thứ mà hắn nợ người khác thì tất nhiên hắn sẽ muốn hồi báo lại.
Athena không hề do dự nói: “Xem như vậy đi! Sau khi giúp chúng ta giải quyết nguy hiểm này xong, Phiêu Lượng Quốc sẽ tặng ngươi một lượng lớn vật tư khác.”
Cố Trường Khanh cầm điện thoại lên, đoạn nói: “Được, vậy hiện tại xuất phát thôi.”
Hắn thống khoái đồng ý như vậy, một là vì thật lòng muốn trả nợ ân tình của James Kohler, thứ hai nữa là vì viên tinh hạch thất giai đỉnh phong kia.
Đúng lúc hắn đang muốn bế quan, tinh hạch cấp bậc càng cao thì sẽ có thể giúp hắn tu luyện càng nhanh hơn.
Rời khỏi biệt thự, Cố Trường Khanh phụ thể áo giáp Tu La Minh Long lên người, sau đó cùng Athena bay lên, giống như hai tia chớp lao ra khỏi cửa của siêu lưới, đi thẳng về hướng sân bay quốc tế thành phố Long Giang.
Không bao lâu sau, cả hai đã đến sân bay đông đúc náo nhiệt, bấy giờ Trương Hổ đang ở đây chỉ huy người vận chuyển vật tư lên xe.
“Lão đại, tiểu thư Athena, sao hai người lại tới đây?”
Nhìn thấy hai người từ trên cao đáp xuống, Trương Hổ ngạc nhiên hỏi.
Athena nói trước: “Trương huynh đệ, có chuyện đột xuất, nước ta đang bị một con hải thú thất giai đỉnh phong dẫn theo rất nhiều hải thú công kích một thành phố gần biển, phải mời lão bản của các ngươi đến giúp đỡ.”
Trương Hổ nghe tin thì nghiêm nghị đáp: “Vậy sao, vậy lão đại, các ngài nhanh chóng xuất phát đi. Chuyện trong nhà cứ giao cho ta là được, bảo đảm không xảy ra vấn đề gì.”
“Cố lão bản, chúng ta đi thôi!”
Athena thật sự là vô cùng sốt ruột, rất sợ cô mà về muộn một bước thôi thì thành phố kia sẽ bị công phá toàn diện.
“Có thể ta sẽ ở bên đó vài ngày, ngươi đừng có chậm trễ việc tu luyện.”
Cố Trường Khanh dặn dò Trương Hổ một câu rồi theo Athena đi lên máy bay tư nhân của cô.
Cố Trường Khanh vẫn luôn rất nghiêm khắc đối với thành viên của Ma Minh, trước giờ chưa từng cho phép bọn họ buông thả.
Đặc biệt là đối với mấy người Trương Hổ, Thao Thiết, Chu Tước, Ngô Duệ thì lại càng đặt nhiều kỳ vọng hơn.
Sau khi hai người lên máy bay, dưới sự hướng dẫn của nhân viên ở đài quan sát dưới mặt đất, rất nhanh máy bay đã rời khỏi đường băng rồi cất cánh bay lên.
. . .
“Mẹ ơi, chúng ta đang đợi ai thế, người ta buồn ngủ quá à!”
Mười giờ tối, bên trong căn phòng 402 ở Lâm huyện, Long Giang thành, Cố Nghiên Nghiên đang nằm bò trên sô pha, dụi dụi mắt, ngáp dài một tiếng.
“Chờ tiểu cữu của con tới, đêm nay chúng ta sẽ rời khỏi đây, tới sống cùng cữu cữu của con.”
Lâm Nguyệt Dao dịu dàng vỗ lưng cô bé, cưng chiều cười nói: “Tiểu bảo bối, cữu cữu của con sắp tới rồi, đợi một lát nữa lên máy bay hẵng ngủ, có được không?”
Khuôn mặt nàng tựa vầng trăng sáng, làn da trắng như tuyết, mái tóc màu đen dài đến ngang vai, vừa mang theo vẻ đẹp ngây ngô của thiếu nữ lại mang theo chút hương vị thành thục của một người phụ nữ, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Tối nay nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh bó sát người, tôn lên dáng người thướt tha đầy đặn, không hề bởi vì sinh con mà trở nên xồ xề xuống sắc.
Thế nhưng với gia thế và nhan sắc bậc này, Lâm Nguyệt Dao vẫn không dám đặt cược để đi gặp Cố Trường Khanh.
Nếu đưa con gái tới mà hắn không nhận thì sẽ khiến Nghiên Nghiên chịu tổn thương rất nhiều, như vậy thì chẳng bằng cả đời Nghiên Nghiên cũng không biết cha mình là ai còn hơn.
Cố Nghiên Nghiên ngồi dậy, vô cùng tò mò hỏi: “Mẹ ơi, tiểu di và tiểu cữu cữu là ai thế?”
Lâm Nguyệt Dao xoa xoa đầu cô bé, cười đáp: “Là muội muội và đệ đệ của mẹ, đều là người thân của chúng ta.”
Cốc cốc cốc!
“Tỷ tỷ, ngươi có ở đó không?”
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, còn truyền tới giọng nói có chút kích động của Lâm Thần.
“Có, tới đây!”
Lâm Nguyệt Dao nghe được tiếng thì vội đứng dậy đi mở cửa.
Cố Nghiên Nghiên cũng đứng dậy đi giày vào rồi chạy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận