Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 189: Xé Mặt Lẫn Nhau

Cùng một quãng thời gian, Siêu Thần Cổ Tinh, sâu trong cấm địa.
U Minh Đế Chủ đang uống trà và tán gẫu vui vẻ ở tế đàn với Đế Khâm Na Tịch, hoàn toàn không nhìn tới Tần Đế bị trói trên cột đang nhìn bọn họ với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống.
Hai người đều có tâm tư của mình.
U Minh Đế Chủ muốn lấy đi tinh hạch tiềm năng, mà Đế Khâm Na Tịch lại muốn giết chết U Minh Đế Chủ ở đây.
Cho nên, bọn họ cũng không nhắc tới việc ký kết huyết khế.
Người đàn ông của bà ta là Thần Vũ Trường Không mấy ngày nay không hề xuất hiện, là vì ông ta đã quay về tộc mời cường giả đến hỗ trợ.
Thần Vũ Cổ Tộc, từng là một trong bảy cường tộc lớn mạnh nhất phụ thuộc vào Lam Tinh, trong trận chiến tổn thất thảm trọng từ viễn cổ, sau khi bị Lam Tinh bỏ rơi, bọn họ vẫn luôn ẩn thế không ra.
Bọn họ biết được bí mật của Lam Tinh còn nhiều hơn rất nhiều rất nhiều so với Nghê Nguyệt Cổ Tộc, biết được đó là một tồn tại kinh khủng cỡ nào, bởi vậy thời đại Đế Quốc cũ tung hoành bọn họ mới không dám ra tay can thiệp.
Vút!
Đúng lúc này, từ nơi xa có một thân ảnh nhanh chóng bay tới.
Đó là một người phụ nữ có dáng người đẹp đẽ, khuôn mặt mỹ lệ phong tình vạn chủng.
Thê tử của U Minh Đế Chủ, Huyền Linh Ngọc Kiều!
“Tẩu tử tự mình qua đây sao?”
Thấy người tới là ai, Đế Khâm Na Tịch đứng dậy cười nói.
“Đế Khâm muội tử, đã lâu không gặp.”
Huyền Linh Ngọc Kiều mỉm cười nhìn bà ta.
“Kỹ nữ thối tha, Cố Trường Khanh vừa rồi ngươi nói rốt cuộc là ai?”
Tần Đế đã bình tĩnh lại, lúc này liền lên tiếng hỏi.
U Minh Đế Chủ nhìn Tần Đế khi xưa phong quang vô hạn, chế giễu nói: “Đó là Đế Quốc Chi Chủ thế hệ mới của các ngươi, so với ngươi còn lợi hại hơn.”
“Vậy sao? Vậy là tốt rồi, có hắn thì các ngươi cũng không nhảy nhót được bao lâu nữa.”
Tần Đế nở nụ cười, lúc này ông ta đã không còn phẫn nộ.
Đế Khâm Na Tịch lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, “Phải là hắn không còn nhảy nhót được bao lâu nữa mới đúng, ta sẽ giết sạch Nhân Tộc ngay trước mặt ngươi, một kẻ cũng không lưu, giết đến khi cả Nhân tộc đều tuyệt chủng.”
Tần Đế lạnh lùng nhìn bà ta, không nói chuyện.
Chỉ cần cho ông ta một chút cơ hội, Tần Đế nhất định sẽ ăn sống nuốt tươi ả đàn bà này.
Ánh mắt Đế Khâm Na Tịch lại nhìn về phía Huyền Linh Ngọc Kiều, nói: “Thi thể kia đâu?”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong đầu lại ngầm truyền âm: “Thần Vũ ca, chuẩn bị xong chưa? Lát nữa phải xuất thủ dứt khoát, nhanh chóng ra tay giết chết bọn họ! ”
Thần Vũ Trường Không trả lời: “Chờ khi ông ta lấy thi thể kia ra, chúng ta sẽ đồng thời ra tay.”
“Thêm cả ta thì có sáu vị cường giả đế giáp ba mươi lăm tầng, ông ta chắc chắn phải chết.”
“Mẹ nó! Đế Khâm Na Tịch, ngươi muốn giết ta?”
Bỗng nhiên, U Minh Đế Chủ nổi giận nhìn chằm chằm Đế Khâm Na Tịch.
Trên người ông ta có một viên thần phẩm hồn thạch, có thể kiểm tra ra được bất cứ kẻ nào dùng tinh thần truyền âm trong phạm vi vài dặm.
“Hửm?”
Đế Khâm Na Tịch nhướng mày, ra vẻ khó hiểu: “Nói gì vậy? Ta muốn giết ngươi khi nào?”
“Khốn kiếp, ngươi còn dám giả vờ? Cấm địa này ẩn nấp bao nhiêu cường giả? Ngươi mẹ nó quả nhiên là đồ kỹ nữ, dám thiết kế bẫy giết ta!”
U Minh Đế Chủ mắng xong thì nháy mắt phụ thể áo giáp, dẫn theo thê tử Huyền Linh Ngọc Kiều của ông ta nhanh chóng chạy trốn.
U Minh Đế Chủ biết, cho dù ông ta muốn tìm cớ rời đi thì ả đàn bà thối tha này cũng sẽ không buông tha cho mình.
Nếu đã như thế, không bằng mắng ả ta một trận rồi nói sau.
Quả nhiên là bảo hổ lột da (không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương), không thành công cũng thành nhân.
“Khốn kiếp, đừng để bọn họ chạy!”
Đế Khâm Na Tịch thấy thế thì lạnh lẽo quát lớn một tiếng.
Ầm! Ầm!
Nhất thời, cường giả Thần Vũ Cổ Tộc đang ẩn nấp đột nhiên phóng ra, khí tràng cuồng bạo giết tới.
. . .
Đế Khâm Na Tịch nhìn về phía U Minh Đế Chủ và Huyền Linh Ngọc Kiều đang có ý định chạy trốn, cười lạnh nói:
“Chạy? Đừng nghĩ những chuyện không thực tế nữa, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!”
Sáu cường giả của Thần Vũ cổ tộc mặc Thần Vũ đế giáp ba mươi lăm tầng phóng tới, ở trên bầu trời tạo nên một tinh trận vô cùng huyền diệu bao vây lấy hai người U Minh Đế Chủ ở bên trong, sát khí khổng lồ như sóng to gió lớn từ bốn phương tám hướng vọt tới.
U Minh Đế Chủ không thể không dừng lại, tức giận đến cười:
“Tốt, tốt, tốt, đồ kỹ nữ thối tha, vì giết ông đây mà không tiếc huy động say kẻ có đế giáp ba mươi lăm tầng, ngươi rốt cuộc từ đâu mời tới những tên súc sinh này? Món nợ này ông đây nhớ kỹ!”
Đế Khâm Na Tịch bay tới dừng ở chỗ xa, thản nhiên cười nói: “Đừng trách ta tàn nhẫn, cái tâm tư nhỏ của ngươi, ngươi tưởng ta không biết?”
“Nói nhiều với một kẻ sắp chết làm gì, các vị, giết ông ta đi!”
Thần Vũ Trường Không ở một bên ánh mắt lạnh lẽo, quát lớn ra lệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận