Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 384: Thiết Kế Chướng Ngại, Xử Lý Đồng Lõa Của Đế Khâm Na Tịch (2)

Chương 384: Thiết Kế Chướng Ngại, Xử Lý Đồng Lõa Của Đế Khâm Na Tịch (2)
Oanh!
Tần Đế khí thế như hồng, tùy tiện nhấc tay lên đã khiến cho mấy tinh cầu hoang vu giữa hai người nổ tung thành tàn tro mảnh vụn.
Người nọ lùi về sau vài bước, nhưng vẫn vịt chết còn mạnh miệng mà khiêu chiến.
“Các ngươi không mời tự đến, mưu đồ cướp đoạt tinh hệ ở Bắc vũ trụ ta, ta khuyên các ngươi vẫn nên chết tâm đi!”
Khí thế chiến đấu của Tần Đế bỗng nhiên tăng vọt, cười lạnh một tiếng: “Cướp? Thứ mà Nhân Tộc Lam Tinh nhìn trúng, vì sao không thể lấy? Tỷ năm trước Đấu La cổ tộc còn dám công khai khiêu khích Nhân Tộc ta kia mà, hiện tại lại là dáng vẻ sợ sệt này, còn không thuận mắt bằng hạt bụi trên đầu ngón tay ta!”
Tần Đế đi từng bước về phía trước, ám mang trên Hắc Ngục đế giáp cũng theo đó càng ngày càng thịnh, người nọ bị ông ta chấn nhiếp liên tục lùi về sau, nhưng gã không biết nghĩ tới cái gì, cả người đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất.
Khặc!
Khặc khặc!
Khi gã lần nữa đứng lên, trong bóng dáng màu xám trên đỉnh đầu gã, đột nhiên xuất hiện một con thằn lằn cực lớn.
Dù Cố Trường Khanh đã cảm nhận được thần văn kỳ lạ của Đấu La cổ tộc, nhưng khi tận mắt chứng kiến hư ảnh của thằn lằn thì vẫn thấy vô cùng kinh ngạc.
Con thằn lằn mở cái miệng đỏ lòm như bồn máu lớn ra, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi dài ngoằng ra ngoài, tốc độ co duỗi nhanh đến nỗi khiến người bình thường không dám nhìn thẳng.
Hơn nữa đầu lưỡi của nó ước chừng dài khoảng mấy trăm mét, cho dù cách một khoảng xa cũng có thể vươn ra tập kích.
Cố Trường Khanh vội truyền âm: “Tiền bối, thần văn lực của người này đến từ đầu lưỡi, chất nhầy có chứa tính ăn mòn kịch độc!”
Hắc Long cũng nghe thấy được lời nói của chủ nhân, nó lập tức vươn lên uốn lượn phía sau Tần Đế, chuẩn bị dùng long lân của mình để cản công kích của người kia bất cứ lúc nào.
Từ Thi Tình cũng lên tiếng: “Đấu La cổ tộc tôn sùng đồ đằng bò sát, chắc chắn thần văn giả của bọn họ đều truyền thừa thần văn lực của đồ đằng bò sát.”
Cố Trường Khanh gật đầu, “Ngươi nói không sai, tỷ năm trước Đấu La cổ tộc sinh sống trong lòng đất, là chủng tộc có trí tuệ cao nhất tại Bắc vũ trụ, sau khi tiến hóa thành hình người thì dựa vào tốc độ sinh sản cực nhanh và số lượng quần thể cực lớn mới có năng lực ngang hàng vai vế với Nhân Tộc.”
Tỷ năm trước, Tần Đế dẫn dắt Nhân Tộc quét ngang vũ trụ, nhất định có hiểu biết về Đấu La cổ tộc.
Thần Vũ Tuyết Oánh lo lắng cho Tần Đế, phát ra những tiếng hổn hển: “Tinh Đế bệ hạ, nếu thật sự là như vậy, đồ đằng cao nhất của Đấu La cổ tộc chính là Cự Tích (Kỳ đà). Con Thằn Lằn này không phải thủ lĩnh, Tần Đế không thể tiến gần thêm nữa, nếu không bị bao vây thì phải làm sao, ngươi mau đi cứu ông ấy đi!”
Cố Trường Khanh không khỏi cười lạnh trong lòng.
Con gái của Đế Khâm Na Tịch, thật sự là tự mang trong mình khí chất thánh mẫu.
Vừa rồi còn ước gì Tần Đế thi triển thần uy, nhanh như vậy đã sửa lại cách nói, khoa tay múa chân với Cố Trường Khanh.
Nhưng Cố Trường Khanh không để mình bị dắt mũi, lạnh lùng đáp: “Nếu ngươi còn lắm lời thêm một chữ, ta sẽ ném ngươi qua đó, lót đường cho Tần Đế.”
Thần Vũ Tuyết Oanh sợ tới mức nước mắt lưng tròng, lôi kéo Từ Thi Tình nói chuyện giúp mình, Từ Thi Tình lắc đầu cự tuyệt: “Tinh Đế bệ hạ tự có tính toán, không cần ngươi lắm miệng!”
Thần Vũ Tuyết Oánh bị quát đến cứng người, nhất thời không dám nói lời nào nữa.
“Một lũ sâu bọ đê tiện!”
Đột nhiên, tiếng gầm của Tần Đế vang vọng cả không gian, ngay lúc đầu lưỡi của hư ảnh Thằn Lằn khổng lồ kia vươn ra thì đã bị Tần Đế vung tay chém đứt.
Rống rống!
Khặc khặc khặc!
Người nọ không những không lo lắng mà còn phi thân nhảy lên, tiếp tục tấn công Tần Đế.
Mà ngay lúc gã đến gần, cái lưỡi của hư ảnh Thằn Lằn phía sau gã đột nhiên lại sinh ra cái mới, điên cuồng vươn dài ra, trực tiếp hướng thẳng về phía mặt Tần Đế.
“Hắc Long!”
Mặc dù Cố Trường Khanh không ra tay, nhưng một khắc hắn cũng không dám thả lỏng.
Hiện tại Tần Đế chỉ là một phân thân, uy lực của chiến đế cấp chín mươi chín có thể phát huy được một phần ba đã là không tồi, đối phó với một kẻ được đẩy lên làm thủ lĩnh của tộc bò sát này, Cố Trường Khanh thực sự không yên tâm được.
Hắc Long lập tức phun ra một trận lửa, bức cho cái lưỡi kia phải lùi về.
Ngay sau đó, đuôi rồng khổng lồ dài trăm trượng quét qua, trực tiếp cuốn người nọ lên không trung, lòng trảo sắc bén kéo lấy đầu và thân gã, xé nát ngay tại chỗ, ném về phía hư không đang được che lấp phía sau gã ta.
Thú huyết phun ra như mưa, Đấu La cổ tộc trong hư không đang rục rịch muốn động đã sớm không thể kiềm chế được.
Tuy rằng Tần Đế đã sớm có phòng bị, nhưng nhìn thấy một đám đồng đằng che trời lấp đất đông nghìn nghịt này đang dùng khí thế có thể chôn vùi cả một tinh hệ đánh tới, đáy lòng vẫn nảy sinh cảm giác kinh hãi không thôi.
Bấy giờ, Cố Trường Khanh nhanh tay cởi bỏ phong ấn của Hồng Lăng, thúc giục nó: “Đi!”
Thân thể cẩm lý của Hồng Lăng ở không trung quay vòng một lát, một tiếng nổ vang lên, thân thể nháy mắt lớn hơn vô số lần.
Ngao ngao!
Rống!
Thân thể to lớn vừa rơi xuống đất, cả tinh cầu liền lâm vào cảnh đất rung núi chuyển, không biết có bao nhiêu Đấu La cổ tộc trốn dưới mặt đất bị chấn động đến nỗi choáng váng cả đầu óc.
Xào xạc!
Thanh âm khiến người khác tê dại cả da đầu liên tiếp vang lên.
Tần Đế cần phải lịch luyện, sau khi ổn định tâm thần, Hắc Ngục đế giáp của ông tay cũng nháy mắt tăng lên tới tầng thứ 108.
“Tinh Đế bệ hạ, như vậy là đủ rồi!”
An bài chu đáo của Cố Trường Khanh đã khiến ông ta lấy lại được thể diện của một cộng chủ Nhân Tộc khi xưa, lại cung cấp cho ông ta không gian mặc sức phát huy, đại khai sát giới.
“Cho các ngươi thấy được uy thế của Tần Đế ta!”
Theo tiếng gầm giận dữ vang lên, Hồng Lăng, Hắc Long hộ giá hai bên trái phải, nơi Tần Đế đi qua, tộc dân của Đấu La cổ tộc liên thanh phát ra những tiếng kêu rên sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận