Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 308: Quyền Đối Quyền

“Một ngày này, ta đã chờ quá lâu rồi!”
Thần niệm lại truyền đến, Cố Trường Khanh quay đầu nhìn về phía một con sư tử bằng đá bên ngoài cửa kho vũ khí.
“Ngươi là?”
Cố Trường Khanh hỏi.
“Ta chính là bảo hộ chi linh của tòa thành này, số hiệu của ta là L9526.”
Sư tử bằng đã im lặng nằm trên mặt đất, không thu hút chút nào.
Thậm chí khi thần niệm của Cố Trường Khanh thăm dò nơi này cũng không chú ý mà bỏ qua sự tồn tại của nó.
Cố Trường Khanh nhớ tới bảo hộ chi linh của Triều Ca thành là L9527.
Hắn có chút khí hiểu, vì sao hai cái bảo hộ chi linh lại khác nhau lớn như vậy.
Nhưng Cố Trường Khanh cũng phát hiện ra một tin tức quan trọng khác.
Từ 9527 đến 9526, như vậy giống như đã sắp xếp theo thứ bậc.
Cứ thế mà suy luận ra, tòa chủ thành tiếp theo sẽ có bảo hộ chi linh đánh số L9525;
Vậy cái đánh số “L” đằng trước lại tượng trưng cho cái gì?
Là chữ đầu tiên trong Lam Tinh sao?
Vũ Trụ chi thành có mười hai tòa chủ thành, dựa theo trình tự phía trước sắp xếp, nhiều nhất là có tới L9516, thế nhưng số hiệu ở phía trước lại tượng trưng cho thân phận gì?
Cố Trường Khanh thu hồi tâm tư, hiện tại không phải lúc để nghĩ những thứ này.
“Phải làm sao mới có thể lấy được quyền khống chế thành Lạc Thủy?”
Cố Trường Khanh cũng không nói nhiều, trực tiếp hỏi.
“Chỉ cần người kế thừa hoàn thành thí luyện là có thể lấy được quyền khống chế thành Lạc Thủy.”
Thần niệm của sư tử đá truyền ra.
“Vậy thì bắt đầu đi!”
Cố Trường Khanh không chờ được mà muốn nhìn xem, trong kho vũ khí của thành Lạc Thủy rốt cuộc có cái gì.
Nhưng quyền khống chế hiện đang ở trong tay sư tử đá L9526.
Giây tiếp theo, hai mắt sư tử đá từ từ hiện lên kim quang.
Đôi mắt Cố Trường Khanh hoa lên, đã đi tới một không gian xa lạ.
Đứng trong hư không, Cố Trường Khanh chờ đợi thí luyện bắt đầu.
Trong hư không, một bóng người dần dần ngưng kết.
Mặc một bộ quân trang của đế quốc chi chủ, dáng người cao lớn thon dài đội trời đạp đất, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng là một đôi mắt thâm thúy tựa như có thể nuốt hết ánh sáng của thế gian.
Cố Trường Khanh nheo hai mắt lại, cho tới giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
Có một ngày, đối thủ của hắn lại là chính mình.
Nhìn thân ảnh giống hệt mình ở trước mắt.
Cố Trường Khanh có chút không quen.
Chỉ hy vọng một “bản thân” khác đừng có quá mạnh đến biến thái mới tốt.
Không có bất cứ ngôn ngữ gì, song phương đồng thời bộc phát ra thần văn lực rung động cả vũ trụ.
Ngao!
Phía sau hai người Cố Trường Khanh, Thái Cực Đồ đồng thời hiện lên.
Tứ long rít gào mà ra, trong chốc lát đã dây dưa cùng một chỗ.
Trên đầu hai người, một hư ảnh Tử Thần vung lên liêm đao, phá vỡ bầu trời mà chém xuống.
Rắc!
Cố Trường Khanh và một bản thân khác đều song song lui về phía sau nửa bước.
Liêm đao Tử Thần chém vào Cốt Đế chi thuẫn, trong chốc lát, tại nơi giao phong, không gian vỡ nát, dư âm đáng sợ tràn ra xung quanh, tạo ra vô số gió lốc trong không gian.
“Có chút thú vị đấy!”
Mặc dù không phải chân thân của hắn, nhưng bất kể là thói quen chiến đấu hay là uy lực do thần văn lực phát ra.
Người này gần như là bắt chước được hắn một cách hoàn mỹ.
“Lại thử thứ này!”
Trong hư không, Minh Thần giáng lâm, nâng tay, một quốc gia tử vong bao trùm lên một Cố Trường Khanh khác.
Bên kia, Thái Cực Đồ nghịch chuyển, lực lượng âm dương tiêu diệt lực lượng hủy diệt của Minh Thần.
Trong bầu trời, cuộc đua của sinh cơ và hủy diệt không hề thỏa hiệp.
Oanh!
Tứ long phun tức đụng vào nhau.
Long viêm khủng bố khiến bầu trời vang lên tiếng nổ mạnh.
Thân ảnh của hai Cố Trường Khanh cũng bị bao phủ trong luồng sáng chói mắt của tiếng nổ mạnh này.
Cố Trường Khanh chưa từng nghĩ tới “bản thân mình” lại có thể khó đối phó tới vậy.
Giờ phút này, hắn có chút lý giải được cảm nhận của đối thủ của mình.
Thì ra bản thân mình, thật sự mạnh đến mức làm cho người khác tuyệt vọng.
. . .
Trong không gian thí luyện, tứ long rít gào, ánh lửa xen lẫn mây mù cuốn vào nhau dâng lên.
Rống!
Rống!
Hai kỳ lân có thân hình to lớn dần dần hiện ra trong sương mù.
Ánh lửa vô cùng vô tận trải rộng cả không gian.
Từng cái khe nứt không gian bị ánh lửa bao trùm, giống như những miệng vết thương đang đổ máu.
Hai thân ảnh tung hoành phong vân, nơi họ đi tới, không gian giống như là thủy tinh liên tục vỡ vụn.
Oanh!
Quyền đối quyền!
Giữa hai người, một tia gợn sóng tản ra.
Phanh!
Trong không gian vỡ vụn, hai người ra tay như quang như điện.
Nếu không phải đây là không gian riêng biệt.
Chỉ sợ lúc này vô số tinh hệ đã trở thành lịch sử, mất đi trong dòng chảy thời gian rồi.
Chiến đấu thỏa thích say mê như vậy, Cố Trường Khanh chưa bao giờ có.
Lam Tinh có một câu danh ngôn, đối thú lớn nhất của đời người là chính mình.
Cố Trường Khanh không biết không gian thí luyện làm sao có thể tạo ra một đối thủ giống mình như đúc thế này.
Nhưng dưới tình huống cả hai đều xuất toàn lực, rất nhiều thủ đoạn thần thông mà trước nay hắn vẫn luôn không có cơ hội sử dụng.
Tất cả đều được Cố Trường Khanh sử dụng ra, không ngừng nghiệm chứng để đạt được cảm ngộ mới.
Bá!
Một cái trùng động nháy mắt mở ra bên người Cố Trường Khanh.
Cốt Đế chi thuẫn lập tức chắn ở bên ngoài trùng động.
Rắc!
Cốt thuẫn chấn động hai cái, trùng động chậm rãi khép lại.
Cố Trường Khanh tùy tay mở ra một cái trùng động, một cái Huyết Mâu vô cùng sắc bén phá không vọt vào trùng động.
Ngay lập tức, từ phía xa truyền tới thanh âm va chạm.
Cố Trường Khanh đang muốn cho thêm một lần công kích thì không gian phía sau bỗng nhiên dao động,
Cố Trường Khanh bật người lắc mình một cái, một luồng long tức từ trong trùng động được mở ra phía sau dũng mãnh tuôn ra.
Cố Trường Khanh vô cùng quý trọng cơ hội này, không ngừng rèn luyện chính mình với hệ thống chiến đấu hoàn toàn mới này.
Thần văn lực mạnh mẽ, năng lực khôi phục khủng bố, tất cả đã khiến cho trận chiến này không ngừng được tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận