Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 52: Thái Độ Của Các Ngươi Không Làm Ta Thất Vọng!

Tô Ca, Sở Uyên, Tư Đồ Hạo và mấy tên thủ hạ của bọn họ đều đang ra sức chối tội, cả người run rẩy đến độ khó mà kiềm chế.
Bọn họ biết sự việc đã bại lộ, chắc chắn là do lũ khốn Ấn Phạn đã bán đứng bọn họ.
Vì mạng sống, đám người này không thể không thấp hèn mà cầu xin Cố Trường Khanh nghe mình giải thích.
Cố Trường Khanh cầm chén trà lên để ở bên môi, chậm rãi nhấp một ngụm, cười nhạt nói: “Dùng vũ khí hạt nhân để đối phó với ta, hay là thật sự để đối phó với dị thú, tự các ngươi hiểu rõ hơn bất cứ ai mà, sao cứ phải nói dối quanh co làm gì?”
Nói tới đây, hắn lộ ra một nụ cười nguy hiểm, “Có biết bình thường để đối phó với kẻ thù, ta sẽ dùng thủ đoạn gì không?”
“Cố lão bản, chúng ta thật sự không phải muốn đối phó với ngài! Mong ngài hãy tin tưởng chúng ta, khẳng định là bọn khốn Ấn Phạn kia dùng kế châm ngòi ly gián, muốn mượn chuyện này làm suy yếu lực lượng của quốc gia chúng ta.”
Tô Ca vẫn còn đang cố gắng giải thích, hơn nữa còn cắn ngược lại cho Tây Nặc Tát Mãn một cái.
Ting ting ting…
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn của Cố Trường Khanh vang lên.
Nhìn thấy là điện thoại vệ tinh hắn mới miễn cưỡng nhận máy, “Là ai, có chuyện gì?”
“Cố tiên sinh, ta là Hiên Viên Vương Thụy đây!”
“Thì ra là Hiên Viên Bộ trưởng, ngươi gọi ta giờ này để khởi binh vấn tội sao?”
Lúc này mà gọi điện cho hắn, ngoại trừ chuyện của Thao Thiết và Chu Tước bên kia ra thì Cố Trường Khanh không nghĩ ra được còn chuyện nào khác nữa.
“Cố lão bản nghĩ nhiều rồi, có một chuyện rất quan trọng ta phải lập tức nói với ngươi.”
Hiên Viên Vương Thụy đi thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi người của E quốc đã liên hệ với chúng ta, nói nước bọn họ có một vị siêu văn nhân thức tỉnh sáu cái siêu văn, hỏi chúng ta có muốn bọn họ trợ giúp để xử lý ngươi hay không?”
Nghe lời Hiên Viên Vương Thụy nói, Cố Trường Khanh nghẹn cười, “Mới có sáu cái hình xăm mà đã muốn xử lý ta, có phải là bọn họ quá coi thường ta rồi hay không? Thế nào? Rốt cuộc các ngươi có ý gì đây? Chướng mắt thế lực dưới trướng ta ư?”
Hiên Viên Vương Thụy cười khổ, có điều vẫn phải tự thanh minh, “Ta đã gọi điện đến báo cho ngươi rồi mà vẫn chưa thể chứng minh ý tứ của chúng ta hay sao?”
“Phổ Cách Kinh Tư rõ ràng có dã tâm muốn làm bá chủ thế giới, người duy nhất có thể ngăn cản bọn họ chỉ có ngươi.”
“Trong tương lai, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ cách xử lý ngươi, ngươi phải cẩn thận tuyệt đối, Long Quốc chúng ta không thể mất đi ngươi được.”
Lời này của ông chính là lời nói chân thành.
Cố Trường Khanh tỏ vẻ hài lòng, ngữ điệu cũng mềm mỏng hơn, “Thái độ của các ngươi không làm ta thất vọng, chỉ cần một ngày còn có ta ở đây, ai tới Long Quốc cũng phải cư xử thành thật cho ta.”
“Đó là tất nhiên, ngươi chính là định hải thần châm của Long Quốc chúng ta.”
Hiên Viên Vương Thụy khen một câu xuất phát từ nội tâm.
“Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của phía chính phủ các ngươi, nếu có việc mà không giải quyết được thì vẫn có thể tùy thời gọi điện báo tin, nếu ta đang bế quan thì có thể liên hệ Ngô Duệ.”
Cố Trường Khanh thản nhiên nói: “Còn về E quốc, ta còn không để bọn họ vào mắt, nếu dám tới đây gây chuyện, vậy lãnh thổ của Long Quốc sẽ được mở rộng gấp bội.”
Những lời này hắn không hề nói quá, nếu thật sự có kẻ ngoại quốc dám tới đây âm thầm ám sát hắn, vậy chắc chắn lãnh thổ của Long Quốc sẽ lại được mở rộng ra gấp bội.
“Khụ khụ! Có những lời này của ngươi là được rồi, không còn chuyện gì nữa thì ta cũng không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.”
Mấy người Hiên Viên Vương Thụy nghe Cố Trường Khanh nói như vậy thì một chút thành kiến trong lòng bọn họ đối với hắn đã biến mất không còn chút gì.
Cố Trường Khanh sẵn tiện nhắc nhở: “Vị Minh chủ mới của các ngươi: Lâm Thần không phải là kẻ lương thiện gì, để ý đến hắn một chút, nếu như dám chạm đến ranh giới cuối cùng của ta thì ta sẽ đích thân qua đó xử lý hắn.”
“Được! Chúng ta sẽ chú ý, cứ như vậy đã, chúng ta còn một cuộc họp tối nay. Cố tiên sinh, ta cúp máy trước đây.”
Cố Trường Khanh khẽ ừ một tiếng rồi cúp máy.
“Cố lão bản, E quốc thật sự có siêu văn nhân có sáu siêu văn trên người sao?”
Thấy hắn kết thúc cuộc gọi, Athena vội hỏi, sắc mặt lộ rõ vẻ ngưng trọng.
“Tin tức do cao tầng chính phủ đích thân cung cấp thì có lẽ không phải là giả, sao, sợ rồi à?” Cố Trường Khanh nhướng mày.
Quan hệ giữa bọn họ, nhìn khắp tinh cầu này có ai mà không biết?
“Nói không sợ là giả, nhưng có ngài ở đây, Phiêu Lượng Quốc cũng có thể yên tâm.” Hàng lông mày nhíu chặt của Athena giãn ra, lộ ra một ý cười động lòng người.
Cố Trường Khanh không nói gì, nhất thời tầm mắt lại rơi vào trên người đám Tô Ca.
“Cố lão bản, chúng ta biết sai rồi, cầu xin ngài hãy cho chúng ta một cơ hội, từ nay về sau chúng ta nguyện ý làm Thiên Lôi sai đâu đánh đó cho ngài, nguyện ý dâng lên cả tập đoàn của chúng ta.”
Tư Đồ Hạo không tiếp tục ngụy biện nữa mà trực tiếp quỳ xuống nhận tội, run rẩy hèn mọn mà cầu xin tha thứ.
“Chúng ta cũng vậy, cầu xin ngài hãy cho chúng ta một cơ hội.”
Tô Ca và Sở Uyên cũng đồng loạt noi theo mà quỳ xuống, bọn họ biết ngụy biện đã không còn ý nghĩa gì nữa, có lẽ chỉ có nhận sai rồi cầu xin tha thứ thì may ra còn có một đường sống.
“Lão bản!”
Không đợi Cố Trường Khanh tuyên bố án tử hình cho bọn họ, ba người Thao Thiết, Chu Tước và Ngô Duệ đã nhanh chóng từ bên ngoài tiến vào.
Trong tay Thao Thiết còn cầm theo một chiếc laptop.
Anh ta nhìn đám người đang quỳ dưới đất một cái, đặt laptop xuống bàn trước mặt Cố Trường Khanh, nghiêm giọng báo cáo: “Tập đoàn Cường Long đã được khống chế, hiện tại người quản lý chính là Tô Minh.”
“Lão bản, tập đoàn Hoàng Vũ cũng đã bị ta khống chế, người quản lý hiện tại là Tư Đồ Huyền.”
Thanh âm của Chu Tước không còn khàn khàn khó nghe nữa, mà là một thanh âm của cô bé loli vô cùng êm tai.
Ngô Duệ cũng lên tiếng: “Tập đoàn Đông Thịnh cũng đã bị ta giải quyết, người quản lý hiện tại là Sở Kiêu.”
Cái gì?
Nghe mấy lời này, thân thể ba người Tô Ca, Sở Uyên và Tư Đồ Hạo lảo đại, tê liệt mà ngã xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận