Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 391: Xé Nát Bức Màn Che Giả Dối Của Đấu La Cổ Tộc

Chương 391: Xé Nát Bức Màn Che Giả Dối Của Đấu La Cổ Tộc
Y Toa Bối Nhĩ thúc giục thần văn lực của Cơ Giới Chi Tâm, cố ý tăng giảm cường độ sóng âm khiến lời nói của nhóm bò sát sống sót đều được phóng to ra cho toàn thể phòng livestream đều nghe thấy.
Cự Quy tộc: “Hiện tại thời cơ đã tới, ai cùng ta đi cứu công chúa?”
Tiểu Xà tộc: “Chúng ta không có nghĩa vụ, dù sao ban đầu lúc phân chia ranh giới, tộc chúng ta đã phải lấy địa bàn nhỏ nhất rồi!”
Ngạc Ngư tộc: “Đúng, công chúa cát nhân tự có thiên tướng, cô ta không phải nhất kiến chung tình với Cố Tinh chủ sao, có lẽ Cố Tinh chủ sẽ nể mặt mỹ mạo của cô ta mà không làm khó đâu.”
Ngạc Tích tộc: “Chúng ta đi lên cũng chịu chết thôi, các ngươi đều biết, số lượng thần văn giả bị chết của chúng ta đã là nhiều nhất, về sau đều phải dựa vào chính mình khôi phục bản tộc đây!”
Cự Ngoan tộc: “Các ngươi nếu có ai ra tay cứu công chúa, những tiểu bối chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho các ngươi!”
Cự Tích tộc: “Ha ha, ha ha ha…”
Tấm màn che của Đấu La cổ tộc, trong ánh mắt khinh bỉ của Cố Trường Khanh, thoáng chốc đã bị xé nát.
Con ngươi của Lai Sắt Ti Tháp co rút, không ngừng run rẩy, cô ta vô cùng sợ hãi nhìn Cố Trường Khanh, cả giận quát: “Cố Trường Khanh, ngươi, ngươi quả thực không phải người!”
Mắng xong, cô ta cúi đầu xuống, thừa dịp Cố Trường Khanh thất thần mà nhanh chóng thả ra tin tức câu thông với đồng loại của Cự Tích tộc.
Loại tin tức này là sóng âm tần số thấp mà nhân loại không thể nào bắt được.
Nhưng nền tảng Alpha đương nhiên không thể để sót dao động quan trọng như thế, Y Toa Bối Nhĩ vội vàng phiên dịch ra, sau đó lập tức truyền tới quang não của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh khinh thường nhìn Lai Sắt Ti Tháp, lộ ra nụ cười lạnh, hư ảnh thần văn sau lưng nháy mắt toàn bộ biến mất vô tung.
. . .
Trong một không gian vô danh.
Tần Đế thu lại vẻ âm ngoan, dẫn theo Thần Vũ Tuyết Oánh đi lại xung quanh.
Hành tinh này tựa hồ ẩn chứa một lực lượng nào đó.
Nhưng về phần ngọn nguồn của lực lượng, Tần Đế lại tra xét không ra, chỉ là rõ ràng cảm thấy nơi này không giống với các cấp văn minh của tinh thể mà trước đây ông từng đi qua.
“Kia là cái gì?”
Thần Vũ Tuyết Oánh chỉ vào phía chân trời, vội vàng trốn ra phía sau Tần Đế, hoảng sợ hô to.
Tần Đế nhìn lại, trong sao trời mờ mịt, đột nhiên xuất hiện một đôi mắt màu u lam.
Rống rống rống!
Rống!
Một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, gió lớn cuồn cuộn thổi quét tới trước mặt Tần Đế, cả tinh cầu kịch liệt chấn động.
“Là… Tinh Không hung thú!”
Tiếng nói vừa dứt, hắc khí quanh thân Tần Đế dâng lên, Hắc Ngục đế giáp lập tức hiện thân, bộc phát ra lực đạo mạnh mẽ gấp bội, đẩy ngược trở về.
Mà thân ảnh của thứ bị Tần Đế cho là Tinh Không hung thú thì lại biến mất.
Thần Vũ Tuyết Oánh xoa mắt: “Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ nơi này là không gian trùng điệt?”
Tần Đế cảnh giác nói: “Tinh Không hung thú quả thực có thể vượt qua vài không gian, nhưng nếu nó có thể xuất hiện ở đây, chứng tỏ không gian nhất định có vết nứt!”
Thần Vũ Tuyết Oánh đang muốn gật đầu, đôi mắt kia lại đột nhiên xuất hiện sau lưng Tần Đế.
Tần Đế thấy cô ta khẩn trương che miệng thì tức giận quay người lại, lại phát hiện cái gì cũng không có.
Thần Vũ Tuyết Oánh hoảng hốt: “Tinh Đế bệ hạ, nơi này có điều cổ quái, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi!”
Tần Đế đương nhiên cũng biết, nơi này đâu có phải bí cảnh chó má gì, chỉ là một huyễn cảnh do người tạo ra!
Có thể tạo ra loại ảo cảnh này, trừ kỹ nữ Đế Khâm Na Tịch đáng chết ra thì làm gì còn có ai khác!
“Mẹ nó!” Tần Đế phẫn nộ, Hắc Ngục đế giáp cảm nhận được triệu hoán, nó tản mát ra xung quanh uy áp của chiến đế không giống bình thường.
Nhưng mà chỉ trong giây lát, bụi vụ bị đánh lui hiện giờ lại điên cuồng cuốn tới, bí thuật vẫn đang phát huy tác dụng.
Thần Vũ Tuyết Oánh đã nhận ra một hơi thở quen thuộc, trong thức hải của cô ta nháy mắt hiện ra gương mặt của một người phụ nữ.
“Là bà ấy?”
“Là bà ta!”
Tần Đế vừa nghĩ tới mình lại bị ả đàn bà kia đùa cợt, tức muốn nổ phổi.
Bỗng nhiên phía sau lưng nóng lên, một cơ thể mềm mại dán tới, Thần Vũ Tuyết Oánh hổ thẹn nói: “Tinh Đế bệ hạ, ta nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, kể cả chết cũng có thể!”
Hành động này không khác gì thêm dầu vào lửa.
Trước đây bị mẹ cô ta đùa giỡn, lần này lại đổi lại là cô ta, mẹ con các ngươi đúng là…
Vẻ mặt Tần Đế căng thẳng, hất cánh tay của Thần Vũ Tuyết Oánh ra, cổ quái cười gằn: “Chết vì ta? Được lắm! Vậy ngươi móc tim của ngươi ra, để ta xem xem rốt cuộc nó có màu gì?”
Bấy giờ, Tần Đế cũng cảm thấy mình cực kỳ giống biến thái.
Nhưng nhìn thấy lông mi ướt át của Thần Vũ Tuyết Oánh đang run run như cánh ve, hai vai Tần Đế run rẩy, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.
Thần Vũ Tuyết Oánh sợ tới mức lui về sau vài bước.
Nghĩ đến thân thế đáng buồn của mình và những gì Tần Đế gặp phải, trên tay cô ta bỗng hiện ra một thanh đao.
Cô ta thâm tình nhìn Tần Đế, hai tay nắm chặt chuôi, cắn răng mạnh mẽ đâm xuống ngực mình.
Tủi thân mà lại lấy lòng nói: “Tinh Đế bệ hạ, ngươi xem, có phải màu đỏ không?”
Tần Đế vừa nghe, tiếng cường điên cuồng bất chợt dừng lại.
Ông ta dữ tợn nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, oán hận mà trừng mắt nhìn gương mặt đang vương lệ của Thần Vũ Tuyết Oánh, muốn cho cô ta một cái tát.
Nhưng cô ta lại đang cười, nụ cười chân thành phát ra từ nội tâm.
Tần Đế nhắm mắt, nhanh chóng phóng thích thần niệm, đồng thời ôm lấy eo nhỏ của Thần Vũ Tuyết Oánh, khóe miệng không khỏi nâng lên: “Đế Khâm Na Tịch, ngươi đừng để ta tìm được ngươi!”
Nói xong thì nâng tay trị liệu cho Thần Vũ Tuyết Oánh, miệng vết thương mặc dù đang chậm rãi khép lại, nhưng cô ta vẫn còn rất suy yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận