Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 411: Trái Tim Không Còn Rung Động Cuồng Nhiệt…

Chương 411: Trái Tim Không Còn Rung Động Cuồng Nhiệt…
Tần Đế cũng muốn rời đi, vào lúc này, ông ta chỉ muốn tự tay giết chết Đế Khâm Na Tịch.
Nhưng một khắc nhìn thấy Thần Vũ Tuyết Oánh, ông ta lại thay đổi chủ ý.
Tần Đế nói với Cố Trường Khanh: “Côn Luân có một chiếc thuyền cứu nạn, không bằng để ta toàn quyền điều khiển, đi làm chút chuyện gì đó đi.”
Cố Trường Khanh lắc đầu, “Lúc này mới có chút dáng vẻ của cường giả, được rồi, đi đi!”
Nhìn thấy hư ảnh Tần Đế nhoáng lên một cái, biến mất trong chớp mắt, Hoàng Đế liền lên tiếng: “Tinh Đế bệ hạ, hay là ta cũng ra ngoài làm chút chuyện nào đó cho Lam Tinh…”
“Không được, Hoàng Đế tiền bối, ngươi cần phải ở đây tọa trấn, Nhân Tộc Lam Tinh cần ngươi.”
Cố Trường Khanh nghiêm khắc từ chối.
Hoàng Đế khó hiểu hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Cố Trường Khanh nhíu mày, thoáng lâm vào trầm tư, “Muốn giải trừ đại nạn này còn phải xuống tay với thần phù, tiền bối, ta chỉ có thể thử một lần!”
Vừa nói xong, Cố Trường Khanh cũng tiêu thất trong hư không.
Nhưng nơi hắn hiện thân lại là một mảnh tối đen.
Không đợi hắn phản ứng lại, khí tức phía sau đã cuồn cuộn kéo tới.
Khí thế mạnh mẽ cơ hồ muốn ném hắn lên mặt đất.
“Là ai?”
Cố Trường Khanh thúc giục thần văn cản lại, lớn tiếng quát.
“Ba ba!”
Trong hư vô vang lên thanh âm non nớt, còn mang theo tươi cười hơi nghịch ngợm.
“Nghiên Nghiên? Sao con lại chạy tới nơi này làm gì?”
Cố Trường Khanh nghiêm giọng hỏi.
Không phải hắn giận bé chạy lung tung, mà là thần thức vừa rồi còn bình tĩnh, tại một tiếng gọi nhẹ nhàng của con gái đều rối loạn rồi!
Cố Nghiên Nghiên lại như nghĩ tới cái gì, hư ảnh Thập Điện Diêm La đồng thời hiện lên.
Sát khí âm trầm thổi quét tới, Cố Trường Khanh phóng thích thần niệm, kinh ngạc phát hiện bản thể của Cố Nghiên Nghiên cũng không ở chỗ này, mà là ở trong nhà.
“Nghiên Nghiên, ngươi vậy mà có thể thao tác thần văn lực như vậy!”
Cố Trường Khanh ngạc nhiên cảm thán.
“Ba ba, con chỉ muốn nói cho người biết, ma ma và tiểu di đều rất tốt, người cứ bận chuyện của người đi, con đi chơi đây!”
Hắc ám tiêu tán, trước mắt Cố Trường Khanh hiện ra thân ảnh của Từ Thi Tình.
Từ Thi Tình nâng lên đôi mắt trống rỗng, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Đế quân, thần phù kỳ thực chỉ là một tập trận, chỉ cần tìm được mắt trận thì không phải không thể phá vỡ nó.”
Cố Trường Khanh đã sớm nghĩ tới.
Nhưng hắn đã tra xét qua vài lần, đều không tìm được vị trí mắt trận.
Ngược lại ở những điểm bạc nhược mở ra một thông đạo chạy trốn thì càng dễ dàng hơn một chút.
Cho nên hắn mới nghĩ tới để Từ Thi Tình chỉ điểm con đường.
Từ Thi Tình không đợi hắn mở miệng hỏi đã nói: “Đế quân, ngài chính là thiên cơ của Nam vũ trụ, ta tính không ra được số mệnh của ngài, cho nên chỉ có thể hạ thủ từ mệnh số của Đế Khâm Na Tịch và Thần Phù.”
Cố Trường Khanh kinh ngạc nói: “Nói như vậy, chỉ cần ta không chết thì Nam vũ trụ vẫn còn có thể cứu?”
“Có thể nói như vậy!”
Từ Thi Tình nói xong thì trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái, còn nói thêm: “Vốn dĩ Tần Đế giống với Đế quân ngài, nhưng ông ấy đã phong ấn bản thể, tự đoạn thiên cơ cơ duyên.”
Cố Trường Khanh lạnh mặt xuống: “Cho dù ông ta có chết cũng không thể khiến uy lực của Thần Phù giảm bớt, nếu không ta có thể ra ngoài giết ông ta!”
Từ Thi Tình không nói gì, cô đã tìm được một phương pháp đặc biệt, chỉ cần đuổi theo điểm đó tiếp tục suy diễn ra, có lẽ có thể biết chỗ của mắt trận.
Nhưng cô cũng không nói ra.
Cố Trường Khanh lại bỗng nhiên nói: “Có thể làm được không?”
Điều này khiến Từ Thi Tình chấn động trong lòng, nhưng vẫn gật đầu.
. . .
Tốc độ bành trướng của Nam vũ trụ liên tục giảm xuống, Y Toa Bối Nhĩ đo lường tính toán ra, không tới một ngày nữa, Nam vũ trụ sẽ tiến vào thời kỳ co lại.
Hành tinh không có kết giới, hoặc là kết giới không đủ mạnh, địa hình nội hạch rất có thể xảy ra cháy nổ, giải thể.
Nhân Tộc Lam Tinh không có bất cứ cảm giác gì hoàn toàn là do sự mạnh mẽ của kết giới, ngăn cách sự trùng kích của khí tức tới từ bên ngoài vũ trụ.
Tần Đế trở lại Côn Luân, trước tiên tìm được thuyền cứu nạn, mang theo Thần Vũ Tuyết Oánh xuyên qua những tinh hệ gần đó.
Nhìn thuyền cứu nạn của vô số sinh linh kéo theo phần đuôi sáng chói đang bay về phía sát biên giới ngoài vũ trụ, Tần Đế tức giận trợn mắt, rít gào nói: “Ta nhất định phải tự tay đâm kỹ nữ Đế Khâm Na Tịch kia!”
Thần Vũ Tuyết Oánh sợ đến toàn thân run rẩy, nhưng tưởng tượng đến mẹ mình đã tẩu hỏa nhập ma, đã tới tình trạng này, lưu lại bà ấy chỉ khiến cho sinh linh đồ thán.
Huống chi đại thủ lĩnh Khang Nạp của Đấu La cổ tộc cũng không phải thứ tốt lành.
Mẹ mình và hắn ta cùng một giuộc, đã không thể quay đầu!
Nghĩ như vậy, cô ta run giọng hỏi: “Tinh Đế bệ hạ, ta nguyện ý trợ giúp ngươi, Đế Khâm Na Tịch mặc dù khí tức pha tạp, nhưng khí tức huyết mạch trên người ta cùng bà ấy tương thông, ta có thể tìm được bà ấy.”
Tần Đế hồ nghi nhìn cô ta vài lần, gật đầu: “Trước đó là ta trách lầm ngươi, tất cả những lời hứa đều vẫn tính, đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn.”
Thần sắc Thần Vũ Tuyết Oánh lộ rõ vẻ thống khổ.
Người mà cô ta khao khát muốn có trước kia đã không còn nữa.
Tần Đế trước mắt dung mạo uy nghiêm, khí thế mạnh hơn phân thân khi đó gấp mấy lần, nhưng trái tim Thần Vũ Tuyết Oánh đã không còn cuồng nhiệt vì ông ta nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận