Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 395: Khoảng Cách Thu Hẹp

Chương 395: Khoảng Cách Thu Hẹp
Thông đạo ở phía sau Cố Trường Khanh nhanh chóng khép kín, dấu vết của bọn họ cũng hoàn toàn bị chôn vùi.
Y Toa Bối Nhĩ chỉ bắt giữ được một chút khí tức của mấy người Tần Đế, sau đó thì cái gì cũng không tra được.
A Nhĩ Nặc Hàn mỉm cười trấn an: “Lão bản là như vậy, trừ khi hắn muốn cho ngươi biết, nếu không ngươi có vận dụng toàn bộ quang não trong vũ trụ cũng đừng nghĩ tìm được hắn.”
Y Toa Bối Nhĩ hơi sửng sốt, nghĩ tới Vũ Trụ chi thành, đến nay cô vẫn không biết Cố Trường Khanh rốt cuộc làm sao tránh thoát được theo dõi của quang não để rời đi.
Cô nhắm hai mắt lại, dùng tốc độ cao nhất thao tác cánh tay cơ giới xử lý tin tức của Nam vũ trụ, liên tục làm mới tinh đồ thực tế của Nam vũ trụ.
Chiến tích của quân viễn chinh Lam Tinh đã không thể dùng lời nói để hình dung.
Những cổ tộc từng là địch với Lam Tinh đều vội vàng không ngừng đưa tới nguyện vọng đầu hàng, Hoàng Đế lại giả vờ như không nhìn thấy.
Ông cười lạnh nói: “Chỉ là một câu nói, muốn làm đã sớm làm, đợi lúc đánh tới cửa mới quỳ xuống xin tha thì muộn rồi!”
Kỳ thực, là thật sự chậm rồi.
Cho dù số liệu không bị trì trệ, nhưng ông cũng phải quan tâm đến cảm xúc của Nhân Tộc, Nhân Tộc Lam Tinh phải bỏ phiếu thì mới có thể thông qua quyết định, Hoàng Đế sẽ không độc đoán một mình làm chủ.
Mà khi bỏ phiếu có kết quả, cho dù thật sự tha cho những cổ tộc này thì quân viễn chinh cũng đã sớm hạ thủ xong.
Có thể có một đường sinh cơ hay không, tất cả đều dựa vào sự quyết định lúc lâm trận của mấy người Trương Hổ, Hoàng Đế cũng không thể làm gì khác.
...
Trong bí cảnh, Đế Khâm Na Tịch càng đi về phía trước thì càng biểu hiện hưng phấn.
Ám Văn lại ngược lại, cả người tinh thần đều uể oải, cước bộ trì độn, vài lần suýt nữa té ngã.
“Phế vật! Ta còn nghĩ ngươi có bao nhiêu năng lực, đi đường cũng phải dựa vào phụ nữ dìu!”
Khang Nạp liếc nhìn Ám Văn, lộ ra nụ cười lạnh.
“Đại thủ lĩnh, miệng ngươi sạch sẽ một chút!”
Đế Khâm Na Tịch giữ chặt cánh tay Ám Văn, ngoài miệng như nói giúp Ám Văn, nhưng đáy lòng đã sớm vui đến nở hoa.
Ám Văn đã sớm thần thức hỗn loạn dưới bí thuật của bà ta, đợi đến thời điểm cần thiết thì một cước đá chết là xong.
Nhưng bây giờ còn chưa thể để gã chết.
Bởi vĩ Đấu La cổ tộc sợ hãi hàn băng lực, thực lực của Khang Nạp thật sự quá mạnh mẽ, giữ lại Ám Văn còn có thể khiến cho Khang Nạp kiêng kỵ ba phần.
Đế Khâm Na Tịch nhìn bóng lưng Khang Nạp, mềm giọng nói: “Ám Văn, ngươi cũng không thể xảy ra chuyện, chỉ cần lấy được bảo vật, nguyện vọng phá hủy Lam Tinh của ngươi rất nhanh có thể thực hiện!”
Ám Văn nghe vậy thì lập tức lấy lại tinh thần, bỏ ra cánh tay Đế Khâm Na Tịch, hai mắt lộ ra mũi nhọn hung ác: “Haha, đúng, hủy diệt Lam Tinh chỉ có thể là ta, ta phải khiến Cố Trường Khanh hối hận vì dám làm kẻ địch với ta!”
Đế Khâm Na Tịch khinh miệt liếc gã, âm thầm trào phúng gã giống như con heo ngu ngốc động dục.
...
Không khí trong chiến hạm mỏng manh, cảnh tượng bên trong đã có thể phân biệt rõ ràng.
Mọi thứ cổ xưa và rộng lớn dưới lớp bụi dường như đang kể về một quá khứ huy hoàng đã phủ đầy bụi bặm hàng trăm triệu năm.
Cố Trường Khanh không muốn tìm tòi nghiên cứu, thúc giục nói: “Tìm được bí mật kia quan trọng hơn, những thứ khác không liên quan gì đến chuyến đi lần này.”
Tần Đế không kìm được ngây người, nơi này cho ông ta một cảm giác giống như đã từng quen biết.
Nhưng ông ta tìm kiếm trong ký ức, lại hoàn toàn không tìm được bất cứ thứ gì có liên quan đến chiến hạm này.
Phải biết, năm đó Nhân Tộc Lam Tinh căn bản không cần dùng chiến hạm để xuyên qua vũ trụ, thứ khổng lồ cồng kềnh như thế đối với Nhân Tộc mạnh mẽ mà nói thì chính là vô dụng.
Trong quá trình bản thể của Tần Đế dẫn dắt Nhân Tộc quét ngang vũ trụ thì đã phát hiện.
Hành tinh có thể xuất động chiến hạm, hoặc là hành tinh ngục giam có khoa học kỹ thuật đình trệ, hoặc chính là những văn minh nhỏ cực kỳ lạc hậu nhưng lại không tự biết.
Những chủng tộc cường đại chân chính, ai sẽ dựa vào cái thứ này để đánh thiên hạ?
Nếu ông ta không nhìn lầm, chất liệu chủ yếu làm nên chiến hạm này, là kim loại rèn với đồng và sắt làm vật tư tiêu hao cơ bản.
Cái này đủ để chứng minh, tộc đàn kia đã đào rỗng năng lượng tinh thể dùng để sinh tồn của mình, dùng nó để tạo ra chiếc chiến hạm này.
“Thật sự ngu xuẩn!” Tần Đế mắng một câu, xoay người đuổi theo Cố Trường Khanh.
Phạm vi tra xét thần niệm của Cố Trường Khanh vốn dĩ có thể kéo dài đến mấy cái tinh hệ, nhưng ở trong bí cảnh lại không có cách nào thi triển.
Không lâu sau, phía trước đột nhiên xuất hiện một bức tường băng thật dày, bên trong tường băng mơ hồ lộ ra phù văn thần bí màu xanh sẫm vẫn còn đang lóe ra ánh sáng.
Từ Thi Tình nhắm hai mắt lại, nói: “Tinh Đế bệ hạ, Đế quân, Đế Khâm Na Tịch ở ngay phía trước không xa, tốc độ của bà ta chậm lại rồi.”
Thần Vũ Tuyết Oánh cố chịu khí tràng khiếp người của Cố Trường Khanh, không dám nói lời nào, nhưng nghe được Từ Thi Tình mở miệng, cô ta vươn ra một ngón tay: “Bà ấy hẳn là đã tới nơi rồi, bởi vì ta có thể cảm nhận được bà ấy vô cùng hưng phấn.”
Cố Trường Khanh nghe xong, cố ý quay đầu nhìn cô ta một cái, sau đó thản nhiên đảo qua Tần Đế.
Hắn thầm nghĩ, con gái mà kỹ nữ Đế Khâm Na Tịch kia sinh ra tựa hồ cũng không phải không trông cậy được, ít nhất đối với Tần Đế cũng không xấu đến mức nào.
Hồng Lăng chạy khắp nơi, hưng phấn kêu to: “Chỗ nào nơi đây cũng tràn ngập hơi thở pha tạp của Tinh Không hung thú, chủ nhân, phải cẩn thận nha!”
Cố Trường Khanh không để ý đến nó, ấn ký màu xám trên tay phải sáng lên, thần văn lực thế như chẻ tre nổ tới.
Loảng xoảng!
Tách! Tách! Tách!
Tường băng phát ra những tiếng vỡ vụn, hóa thành hư vô, biến mất trước mắt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận