Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 233: Tâm Cảnh Đổi Khác

Giờ phút này, trong Hạo Tuyết học cung ở Tây vũ trụ.
Một người phụ nữ dáng người cao gầy, khuôn mặt mang nét anh khí vỗ mạnh vào ghế dựa bên cạnh, một thanh trường kiếm màu băng lam từ trên trời rơi xuống tiến vào mi tâm bà ta.
Tiếp đó, một thân áo giáp màu băng lam bao trùm lên cơ thể, ở bên phải bà ta, thanh trường kiếm màu băng lam có mũi kiếm giống như độc xà lộ ra, chuẩn bị tùy thời phát ra một kịch trí mạng.
Bà ta chính là cung chủ Hạo Tuyết học cung, mẫu thân của Thiên Giác, thần văn giả Hạo Tuyết Thương Lam: Thiên Nguyệt Thiên Dương.
“Con gái, cố gắng chống đỡ, ta lập tức đi cứu ngươi!” Ánh mắt Thiên Nguyệt Thiên Dương lạnh lẽo như hàn tinh, nói: “Cho dù ngươi là ai, dám động tới con gái ta, cho dù ngươi có chạy tới tận cùng vũ trụ, ta cũng sẽ băm ngươi thành mảnh nhỏ!”
Phía sau Thiên Nguyệt Thiên Dương dần dần mở ra một cái trùng động.
Ngoài Vũ Trụ chi thành.
Ngu Thành ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, không thèm quan tâm đến Thiên Giác bên cạnh đang đau đớn kêu gào.
Cậu ta chưa bao giờ cảm thấy cô ả này phiền toái như thế.
“Ồ? Hắn định giữ lại ta để uy hiếp gia tộc? Đúng, đừng giết, chỉ cần lừa được ngươi, trong chốc lát là ta có thể chạy thoát!”
Ngu Thành thấy Cố Trường Khanh không tiếp tục ra tay, trong lòng mừng thầm.
Nhưng đúng lúc này, trùng động phía sau cậu ta bỗng nhiên lại tỏa ra ánh sáng chói mắt, một lực hấp dẫn khủng bố truyền đến.
“Ha ha, muốn bắt ta! Nằm mơ đi!”
Ngu Thành cười lớn ôm chặt Thiên Giác, không để ý khóe miệng mình lại chảy ra máu tươi, vẻ mặt thù hận nhìn Cố Trường Khanh.
Thần phù này chính là lão tổ đưa cho cậu ta bảo mệnh, quầng sáng chỉ là tầng thứ nhất, trọng điểm chính là trùng động.
Trùng động bình thường mở ra có tốc độ rất chậm rãi, nhưng mà trùng động được thêm vào sức mạnh cực lớn thì lại có thể trong nháy mắt mở ra một cái trùng động cỡ nhỏ, thoáng chốc đã có thể truyền tống rời đi.
Đợi đến khi kẻ địch phản ứng lại thì cậu ta đã sớm chạy qua mấy vạn cái tinh hệ rồi.
Nhưng mà mới chỉ vui vẻ trong một cái chớp mắt, vả mặt lại đến ngay lập tức.
Hắc Long trên vai Cố Trường Khanh bỗng nhiên thò đầu ra cắn về phía trùng động, trùng động đang nhanh chóng hút hai người Ngu Thành vào bỗng nhiên dừng lại.
Trong ánh mắt không thể tin được của Ngu Thành, trùng động vốn đã nhỏ bé đang chậm rãi thu nhỏ lại.
Một khắc này, cả thể xác và tinh thần của Ngu Thành đều sụp đổ.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, trải qua mấy lần sinh tử chuyển biến, cho dù thân là thần văn giả thì cũng không thể ổn định tinh thần.
Mắt thấy trùng động ngày càng nhỏ lại, hơn nữa còn chậm rãi hóa vào hư vô, Ngu Thành hoàn toàn suy sụp.
Cố Trường Khanh có chút phiền, ở đây lãng phí nhiều thời gian như vậy rồi, hắn gia tăng tốc độ hấp thu.
Đúng lúc này, từ cánh cửa của Vũ Trụ chi thành bỗng nhiên bắn tới một luồng thần quang.
“Kẻ nào!”
Cố Trường Khanh vung tay lên, không gian chấn động, thần quang kia nháy mắt tan rã.
“Hơi thở này!”
Cố Trường Khanh nhíu mày, cảm nhận được đạo thần quang kia có một hơi thở quen thuộc truyền tới, tức giận quát: “Đế Khâm Na Tịch! Kỹ nữ này, vậy mà trốn ở chỗ này?”
Trong thoáng chốc, trong vũ trụ như có gió lốc nổi lên, sức mạnh to lớn dần dần lan tràn ra khiến vô số thần văn giả run sợ trong lòng.
Cho dù là khi đối diện với Tinh Không cự thú, bọn họ cũng chưa từng cảm nhận được uy áp đáng sợ như thế.
Đế Khâm Na Tịch?
Kẻ này là ai?
Vì sao Cố Trường Khanh lại có lửa giận lớn như vậy với người này?
Trong lòng tất cả thần văn giả ở đây đều hỏi vấn đề này.
Trong nháy mắt này, cảm nhận được khống chế của Cố Trường Khanh với trùng động hơi dừng lại, Ngu Thành lại lần nữa ném ra lá bùa màu vàng kim.
Quầng sáng màu vàng kim tái hiện, trùng động mới sinh ra.
Có thể chạy thoát hay không, ngay tại giờ phút này.
Ngu Thành không dám khinh thường, khi từ trong tộc ra ngoài, lão tổ tông đã cho cậu ta hai lá bùa bảo mệnh.
Vốn dĩ một lá cũng đã đủ dùng, có thêm một lá nữa là để dự phòng.
Thật không ngờ khi thật sự gặp nguy hiểm, cả hai lá bùa đều dùng tới.
“Còn muốn chạy?”
Cố Trường Khanh không ngờ, cùng một lá bùa mà trong tay Ngu Thành còn có hai cái.
Đế Khâm Na Tịch xuất hiện khiến hắn hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, lại ra tay đánh nát quầng sáng, sức mạnh to lớn xuyên thấu qua đó, trong ánh mắt tuyệt vọng của Ngu Thành, Thiên Giác ở sau lưng cậu ta biến thành mảnh vụn, ngay cả một tiếng hét thảm cũng không thể phát ra.
Chỉ là Cố Trường Khanh bị quấy rầy nên vẫn chậm một bước, trước khi sức mạnh to lớn đánh trúng Ngu Thành, lá bùa vàng kim thứ hai mở ra trùng động đã hút Ngu Thành vào bên trong.
Không gian nứt ra một cái khe, trùng động còn chưa đóng lại hoàn toàn hóa thành từng mảnh nhỏ.
“Đế Khâm Na Tịch!”
Cố Trường Khanh giận dữ mà nhìn về phía cửa lớn của Vũ Trụ chi thành, hơi thở của Đế Khâm Na Tịch chính là xuất hiện ở đó.
Thấy Cố Trường Khanh khóa chặt ánh mắt vào cửa lớn của Vũ Trụ chi thành, tất cả thần văn giả ở cửa lớn đều lập tức bỏ chạy, chỉ sợ chọc cho Cố Trường Khanh tức giận.
“Chạy rồi?”
Sau khi tìm kiếm một phen, vẻ mặt Cố Trường Khanh lộ ra nghi hoặc.
Vừa rồi không hề có bất cứ dao động không gian nào, kỹ nữ Đế Khâm Na Tịch này làm sao có thể bỏ chạy trong thời gian ngắn như vậy?
Một lát sau, xác định không tìm được Đế Khâm Na Tịch, Cố Trường Khanh mới tạm thời từ bỏ.
“Tạm thời cho các ngươi sống thêm một thời gian!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh không hề gợn sóng, trong mắt hắn, những con kiến này đều không thể lật nổi sóng gió gì.
Tâm thái của hắn, đã cách biệt ở trên.
Sẽ không tức giận vì những con kiến này.
Cái gọi là Thương Vương cổ tộc, sẽ vì hành động của bọn họ mà đi tới hủy diệt.
Thu hoạch lớn nhất lần này đó chính là Tinh Không cự thú và Thương Vương cổ tộc.
Tiếp theo, người mà Cố Trường Khanh muốn giết, toàn bộ vũ trụ đều sẽ không có nơi chốn cho bọn họ dung thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận