Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 69: Tam Thái Tử Tây Trực Môn: Manh Lan (2)

Rống!
Nơi xa chợt vang lên tiếng gầm đầy phẫn nộ.
Trương Lỵ vội nhìn sang đấu trường bên kia, chỉ thấy Manh Lan hung mãnh vô cùng, nó vừa gầm lên một tiếng, vừa cường ngạnh kéo đứt hai cái xúc tu trên thân bạch tuộc.
Bạch tuộc thống khổ thét lớn, âm thanh vang vọng khắp đất trời, cố gắng dồn sức phản kích, nó dùng hai đầu xúc tu chống đỡ thân thể quá khổ, mặt khác lại dùng đầu xúc tu dài đến mấy trăm mét còn lại quét ngang không khí, vút thẳng về hướng đầu của Manh Lan.
Phốc phốc!
Nhưng không ngờ Manh Lan lại hung tàn đến cùng cực, nó chẳng những không tránh né mà còn chủ động há cái miệng rộng đỏ lòm như máu ra lao tới, nhắm thẳng về phía đầu xúc tu đang vút tới kia.
Vụt!
Máu tươi bắn tung toé!
Nhưng Manh Lan vẫn lì lợm dùng tay nắm lấy đầu xúc tu này, nó hét lớn một tiếng, điên cuồng cầm đầu xúc tu ấy đập xuống đất, mặt đất tức khắc vỡ nát, địa chấn lan nhanh ra khắp xung quanh, khiến những tòa nhà gần đó đều ầm ầm đổ sụp.
Thế nhưng Manh Lan không hề ngừng tay, vẫn điên cuồng đập lên đập xuống, mãi cho tới khi bạch tuộc triệt để bị Manh Lan ngược sát mà không còn nhúc nhích gì nữa thì nó mới mệt mỏi buông tay, vứt cái xúc tu đầy rẫy máu và vết thương ấy sang một bên.
Cuối cùng thì cũng giải quyết xong đối thủ!
Manh Lan bứt một đầu xúc tu xuống, kéo theo nó đi vào một tòa cao ốc tàn tạ gần đấy, thở hổn hển ngồi xuống.
Nó cầm xúc tu bạch tuộc lên, say sưa gặm ngon lành.
Trương Lỵ thấy cuộc chiến đã kết thúc liền phi thân tới, nàng đứng ở trên sân thượng tòa nhà đối diện, vừa giơ ngón cái với Manh Lan, vừa bảo: “Manh Lan, sau khi ăn xong ta dẫn ngươi đến một chỗ.”
Nghe thấy tiếng nàng, Manh Lan ngẩng đầu nhìn một cái rồi nhẹ gật đầu, tiếp tục thưởng thức chiến lợi phẩm mà nó vất vả giành được.
Tuy đã trải qua dị biến, nhưng có vài thứ đã trở thành thói quen, nhất thời khó mà thay đổi, chẳng hạn như thói quen nhai kỹ ăn chậm này của Manh Lan, Trương Lỵ rất kiên nhẫn ngồi đợi nó ăn xong, thế nhưng cũng phải non nửa hai giờ đồng hồ sau thì Manh Lan mới tạm hài lòng đứng dậy.
Sau đó, nó lại đi tới chỗ thi thể của con bạch tuộc, móc ra một khỏa tinh hạch lục giai, trực tiếp cho vào miệng cắn nuốt.
Bấy giờ Manh Lan mới thấy no bụng, nó nhìn về phía Trương Lỵ nơi xa, trầm thấp kêu lên hai tiếng, tựa như đang nói chúng ta có thể đi rồi.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi!”
Trương Lỵ vẫy vẫy tay, sau đó kích hoạt siêu văn, nhanh chóng hoành không lao về một phương hướng.
Ầm ầm!
Manh Lan đuổi theo phía sau, hình thể quá khổ của nó gây ra động tĩnh cực kỳ lớn khi di chuyển. Có điều trên đường cả hai đi ngang qua, căn bản không có dị thú nào dám công kích bọn họ.
. . .
Ba giờ sau, màn đêm sắp bao phủ đại địa, cái kia một vầng huyết nguyệt từ từ ngoi đầu lên.
Tây Giao Ma Minh ngoài trụ sở, to lớn tiếng bước chân vang vọng.
Manh Lan to lớn khoảng cách thân thể chậm rãi đập vào mi mắt.
Ở Trương Lỵ chỉ huy dưới, bọn họ ở chỗ tránh nạn ngoài cửa lớn dừng lại.
Manh Lan nhìn qua còn cao hơn nó lớn chỗ tránh nạn tường vây, lại nhìn chung quanh, trong mắt to có vẻ không hiểu lóe qua.
Khắp nơi lại không có quái thú, không hiểu vì sao muốn tới nơi này.
Còn có cái kia 100m cửa lớn, miễn cưỡng làm cho nó chui vào.
Trương Lỵ thì là liên hệ đội trưởng, nói: “Đội trưởng, ta mang theo Manh Lan ở Ma Minh ngoài trụ sở, ”
Đối diện nói: “Được rồi , chờ một chút!”
“Tốt!”
Kết thúc trò chuyện, Trương Lỵ mang theo Manh Lan chờ ở chỗ này.
“Đây là… Gấu trúc?”
“Má nó, là thần thú trấn quốc đấy à?”
“Sao nó lại ở đây? Chẳng lẽ là lão bản muốn dưỡng một con?”
Lúc này, có một đội xe trùng trùng điệp điệp trở về.
Nhìn thấy Manh Lan thì cả đám đều hết sức kinh ngạc.
Đội xe dừng ở ngoài cửa lớn, Triệu Phong vội vàng xuống xe, dùng điện thoại di động cảm ứng để kích hoạt cửa mở ra.
Xong xuôi, y liền quay sang nhìn Trương Lỵ đang hoành không trên cao, ngạc nhiên dò hỏi: “Xin hỏi, ngươi mang theo một đầu thần thú trấn quốc tới nơi này là có chuyện gì vậy?”
“Thất lễ, nhưng ngươi là…”
Trương Lỵ chậm rãi hạ xuống, nàng đi tới trước mặt Triệu Phong, tán đi mũ sắt, không vội trả lời câu hỏi của y mà là hỏi ngược lại.
Triệu Phong đáp: “Ta là Đại đội trưởng của Ma Minh: Triệu Phong.”
Trương Lỵ tươi cười nói: “Thì ra là Triệu đội trưởng, nghe danh đã lâu. Ta là Trương Lỵ, là thành viên của Liên Minh Siêu Văn. Hôm nay cấp trên có truyền lệnh bảo Cố tiên sinh chỉ đích danh nói ngài ấy muốn có Manh Lan. Cho nên ta được phân công mang theo nó tới đây.”
“Ôi đệt, là Tam Thái Tử? Nói ngươi đừng cười, ta là fan của nó đã lâu.”
Triệu Phong vô cùng kinh ngạc, trên dưới đánh giá Manh Lan một lượt, không khỏi tấm tắc khen: “Tam Thái Tử không hổ là Tam Thái Tử. Dáng vẻ quá mức uy vũ! Ánh mắt của lão đại thật là tốt.”
“Xin lỗi xin lỗi, để cho các ngươi đợi lâu rồi.”
Đúng lúc này, Ngô Duệ nhanh chóng đi tới.
Nghe nhân viên ở phòng giám sát báo cáo lại tình hình trước cổng, ông ta liền gấp gáp đuổi tới đây.
Trương Lỵ tiến lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Ngô tổng quản, ta giao Manh Lan lại cho các ngươi!”
Grừ…
Nàng vừa dứt lời thì Manh Lan bỗng gầm lên một tiếng, tựa như không nguyện ý lưu lại.
Trương Lỵ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn nó, khẽ dỗ dành: “Manh Lan yên tâm, trong khoảng thời gian này, ta sẽ ở lại với ngươi.”
Manh Lan lúc này mới gật gật đầu.
Nó và Trương Lỵ đã ở chung với nhau hơn một tháng nay, nói không có cảm tình gì là chuyện không thể.
Ngô Duệ liền nói: “Có Trương tiểu thư ở lại với Manh Lan thì không còn gì tốt hơn. Trước hết mọi người vào trong đi đã. Ta đã cho người sắp xếp ổn thỏa chỗ ở của Manh Lan, có điều cánh cửa này thì hơi thấp, không đủ để Manh Lan thoải mái đi qua, mấy ngày này Manh Lan chịu khó vậy, ngày mai ta sẽ cho người thi công sửa chữa lại.”
“Đa tạ Ngô tổng quản, Manh Lan, chúng ta đi thôi!”
Trương Lỵ gật đầu, hướng Manh Lan hô.
Manh Lan gầm nhẹ một tiếng, cố gắng ép người lách qua cánh cửa thấp bé hơn nó rất nhiều để chui vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận