Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 260: Không Đồng Ý!

Ngoài cửa thành, các đế chủ của thế lực lớn và một vài tộc lớn đứng đầu đang chờ cơ hội để vào thành, lúc này đều bị thực lực đáng sợ của Hắc Long làm cho dao động.
Bọn họ cũng không phải là những người không biết trời cao đất rộng.
Khác biệt giữa mạnh và yếu, cao và thấp, bọn họ càng có nhận thức rõ ràng hơn.
Biểu hiện mạnh mẽ của Hắc Long chỉ là thứ yếu.
Càng đáng sợ hơn chính là Cố Trường Khanh đang đứng trên đầu rồng, đó mới là trọng điểm bọn họ chú ý.
Màn ra sân mạnh mẽ như thế, hiệu quả chấn nhiếp đã hiện rõ.
Đã khiến lượng lớn thần văn giả rút lui.
Những thế lực lớn còn lại, còn cả thần văn giả tán tu đều phải đối mặt với một vấn đề.
Trước mặt Lam Tinh đế chủ mạnh mẽ này, Vũ Trụ chi thành, nên vào, hay là không vào?
“Cố Tinh chủ, ngươi làm như vậy không khỏi quá bá đạo! Vũ Trụ chi thành này là nhà ngươi sao? Không thể chỉ cho một mình Lam Tinh nhà các ngươi độc chiếm chỗ tốt chứ?”
“Đúng vậy, Vũ Trụ chi thành này thuộc về toàn bộ sinh linh vũ trụ, Cố Tinh chủ, ngươi làm như vậy quá không phúc hậu!”
“Cố Tinh chủ, có bánh ngọt thì hẳn là mọi người cùng nhau chia, giống như buôn bán vậy, ngươi có lợi nhuận ta cũng không chịu thiệt, như vậy mọi người đều hòa thuận, tốt bao nhiêu.”
Người mở miệng nói chuyện là Ẩn Ngục Tà Hoàng của Tây vũ trụ, bên cạnh gã còn có Cửu Sắc Yêu Cơ và người đứng đầu Cực Đạo thương hội: Cực Đạo Chí Tôn.
Bọn họ đều là những đại lão của Tây vũ trụ.
Lời này vừa ra, lập tức được tất cả thần văn giả ủng hộ.
“Tà Hoàng nói rất đúng! Không thể như Lam Tinh, vô sỉ đến cực điểm!”
“Cực Đạo Chí Tôn nói có lý, hòa khí phát tài, ngươi tốt, ta tốt, tất cả mọi người đều tốt.”
“Họ Cố kia, ta nói cho ngươi biết, muốn độc chiếm à, không có cửa đâu! Mọi người nói có đúng không?”
“Đúng! Không có cửa đâu!”
“Chúng ta không đồng ý!”
“Không đồng ý!”
Trong bầu trời vang lên vô số âm thanh đón ý nói hùa.
Hai mắt Cố Trường Khanh như có điện đảo qua một đám thần văn giả đang khua tay múa chân.
Một tiếng hừ lạnh từ mũi hắn phát ra.
Phanh! Phanh!
Những thần văn giả vừa rồi còn đang khoa tay múa chân phụ họa, giây tiếp theo, cơ thể bọn họ đã bị bóp nát, máu tung tóe trên bầu trời.
Má nó!
Tất cả thần văn giả nhất thời hít một hơi khí lạnh.
Trong lịch sử vũ trụ cả tỷ năm, thậm chí chục tỷ năm, chưa từng nghe đồn chỉ dùng một tiếng hừ lạnh, mà cũng khiến cho vô số thần văn giả phải lấy máu tẩy bầu trời?
Hiện giờ, bọn họ nghe được, thấy được, thậm chí con tự mình trải qua.
Trong nháy mắt, bầu trời yên tĩnh, không còn sinh linh nào dám phát ra âm thanh.
“Trời ạ, lão đại đây là mạnh đến độ nào rồi!”
Giọng nói của Trương Hổ đánh vỡ sự yên tĩnh của bầu trời.
Trong lòng tất cả thần văn giả đều xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.
Mình nhất định là đang nằm mơ!
Nếu không, sao có thể có một tồn tại như vậy xuất hiện trong vũ trụ.
Những thần văn giả muốn cướp miếng ăn trên bàn, giờ thì tốt rồi, Cố Trường Khanh ngươi hừ một tiếng, trực tiếp lật đổ bàn, tự mình ôm nồi độc chiếm?
Nhưng mà còn cách nào sao?
Một con kiến sao có thể lay động được cây?
Nhưng những con kiến như bọn họ chỉ là muốn ăn một chút, ngay cả cơ hội cũng không cho sao?
Không cam lòng, thế thì sao?
Dưới sức mạnh đáng sợ thế này, có ai có gan không cam lòng?
Có gan đó, chỉ sợ chỉ có một loại người, đó chính là thương nhân!
Chỉ cần có lợi, thương nhân dám mạo hiểm tất cả.
Cho nên, Cực Đạo Chí Tôn đứng đầu Cực Đạo thương hội mở miệng: “Cố Tinh chủ, ta cảm thấy chúng ta có thể thương lượng…”
Lúc này Cố Trường Khanh vẫn chưa mở ra thần văn, một thân quân trang của Đế Quốc chi chủ, ánh mắt khiếp người bễ nghễ nhìn những thần văn giả không biết xấu hổ kia giống như nhìn một đám kiến.
“Thương lượng, ta cho ngươi mặt mũi đó à?”
“Vũ Trụ chi thành vốn là bậc tiền bối của Nhân Tộc Lam Tinh ta xây dựng, một tỷ năm trước khi nó xuất hiện, các ngươi đã may mắn được tiến vào tìm kiếm một hai, đã là tộc ta khai ân cho.”
“Thế nào? Nhận ân tình của tộc ta, không chỉ không biết cảm ơn, ngược lại còn cảm thấy đó là đương nhiên?”
Cố Trường Khanh vốn đã lười nói nhiều, chỉ chờ cửa mở để vào thành.
Những kẻ không có mắt, tùy tay diệt là được.
Chỉ là, luôn luôn có những kẻ không biết ngại, đã ăn cướp lại còn la làng!
“Nói láo! Vũ Trụ chi thành lúc nào thì trở thành của Lam Tinh các ngươi, sao ta lại chưa bao giờ nghe qua!”
“Thật sự là suy nghĩ của bọn cướp bóc, Vũ Trụ chi thành vẫn luôn xuất hiện ở Tây vũ trụ ta, rõ ràng là thứ thuộc về Tây vũ trụ, hiện tại còn dám nói là của Lam Tinh, làm người không thể quá đáng như Cố Tinh chủ!”
“Cho dù Vũ Trụ chi thành có chút liên quan tới các ngươi, nhưng đã bao nhiêu triệu năm qua đi, Vũ Trụ chi thành sớm đã là vật vô chủ, ngươi nói không có tính quyết định!”
Thật sự là Vũ Trụ chi thành quá lớn, quá thần bí.
Cho dù dùng một sợi tóc để nghĩ thì cũng hiểu được trong đó ẩn chứa bao nhiêu cơ duyên.
Cân nhắc lợi hại, vẫn có thần văn giả không sợ chết mà ra mặt.
Vẻ mặt Cố Trường Khanh dần dần trầm xuống.
Thời gian Vũ Trụ chi thành mở ra có hạn, hắn không muốn lãng phí thời gian trên người những con kiến này.
Nhưng nếu kiến chủ động tìm đường chết, vậy thì không trách hắn được.
Chỉ thấy trên người Cố Trường Khanh có thần vận đang chuyển động.
Hoàng Đế bỗng nhiên nói: “Tinh đế bệ hạ, ngươi cùng mọi người đi vào trước, nơi này cứ giao cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận