Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 325: Đi Tìm Đồ Đằng Thích Hợp

Cố Trường Khanh thuận theo phương hướng mà thần văn lực vọt tới, tiến hành tra xét ngược lại.
Hắn rõ ràng phát hiện, trên những cột đá đồ đằng này có khắc đúng là Tử Thần, Minh Thần, Cốt Đế, Tổ Kỳ Lân, Bạch Hổ, Hắc Long.
Điều này khiến Cố Trường Khanh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Vì sao Ma Đồng lại không có trên các cột đá đồ đằng ở nơi đây?
Sau khi cân nhắc, hắn cho rằng chỉ có một khả năng.
Đó chính là thời đại Ma Đồng được sinh ra không phải là hiện tại.
Nơi này không có cột đá đồ đằng tương ứng với Ma Đồng, vậy nên nó cũng không cảm nhận được Cố Trường Khanh dùng quỷ văn câu thông.
Căn nguyên của thần văn Ma Đồng ở nơi nào còn cần hắn phải tiếp tục tìm kiếm, không thể cưỡng cầu.
Bên cạnh đó, khiến Cố Trường Khanh khá thất vọng là thần văn La Hầu cũng như vậy, không có bất cứ phản ứng nào.
Trong lòng hắn nghi hoặc không thôi.
Chẳng lẽ thời đại của La Hầu cũng không phải là giai đoạn này sao?
Ngoại trừ cách giải thích ấy ra, hắn tạm thời nghĩ không ra lý do nào hợp lý hơn.
Bởi vì đây đã là cấm địa của thành Trác Lộc, nếu nơi này cũng không có thì Cố Trường Khanh không nghĩ ra được nguyên do nào khác.
Mang theo khó hiểu, Cố Trường Khanh mở rộng thần thức, tiếp tục tra xét về phía sâu trong huyệt động.
Hắn phát hiện, chỉ cần là cột đá đồ đằng thần văn mà mình muốn liên kết thì khí tức của thần văn lực đó sẽ vô cùng phù hợp với mình.
Không chỉ vô cùng thông thuận mà thậm chí còn đạt tới cảm giác trăm phần trăm phù hợp.
Si Thuật có chút mất mát, nhưng lại cảm thấy tự hào vì trong lúc sinh thời, chính mình còn có thể nhìn thấy một Nhân Tộc cường đại như Cố Trường Khanh.
Trong mắt Si Thuật, sự cường đại của Cố Trường Khanh đã không có cách nào hình dung bằng ngôn ngữ.
Cơ thể con người thật sự có thể thừa nhận được lực lượng mạnh mẽ như vậy sao?
Nhưng Cố Trường Khanh lại không hề để ý, còn trấn định tự nhiên mà sải bước ung dung đi trong các cột đá đồ đằng giống như đi dạo phố vậy, thậm chí khi đi qua một vài cột đá còn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Si Thuật sợ mình tiếp tục nhìn thì sẽ ghen tị đến nổ tung mà chết.
Nguy cơ trong thành vừa mới giải trừ, vẫn cần phải làm dịu nhân tâm.
Do dự một lát, Si Thuật cảm thấy mình đứng ở đây còn không bằng đi ra ngoài mới phát huy được tác dụng, vì vậy đã lén lút rời khỏi cấm địa.
. . .
Si Thuật rời đi không làm kinh động đến Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh một mình ở trong cấm địa động quật, một lần là qua rất nhiều ngày, nhưng đối với hắn mà nói, thời gian trôi qua nhanh chỉ như một cái nháy mắt.
Bởi vì mấy ngày qua hắn chỉ làm một chuyện.
Đó chính là, lợi dụng ấn ký màu xám trên tay hấp thu thần văn lực trên cột đá đồ đằng.
Thần quang đủ màu trong động quật liên miên không ngừng, chưa từng tắt đi.
Biển sao phía trên cấm địa được bao phủ trong ánh sáng đó.
Cố Trường Khanh trừ lúc mới đến có hiếu kỳ mà quét qua nó một cái, sau đó thì không buồn ngẩng đầu lên nhìn nữa.
Những đồ đằng quá yếu mặc dù đều chen lấn muốn Cố Trường Khanh hấp thu, nhưng Cố Trường Khanh rất dứt khoát mà bỏ qua toàn bộ.
Mục đích hắn thu thập những thứ này cũng không phải tất cả đều vì mình.
Mà là nghĩ sau khi rời khỏi nơi đây thì sẽ đi tìm đám người Trương Hổ, có thể giúp cho thần văn đế giáp của bọn họ tăng lên một lần nữa.
Ngoại trừ mấy người Trương Hổ, Cố Trường Khanh còn nhớ tới cả các thủ hạ đang ở Lam Tinh của mình.
Những thủ hạ này đã theo hắn vào sinh ra tử từ ngày đầu, thứ nên cho bọn họ, một cái cũng sẽ không thiếu.
Cố Trường Khanh nhớ rõ thần văn thức tỉnh của mỗi người, phần lớn thời gian chính là đang thu thập đồ đằng thần văn có thể phù hợp hoàn mỹ với bọn họ.
Chờ trở về gặp được người thì hắn sẽ truyền những thần văn lực này cho các huynh đệ dưới trướng, vậy là có thể tạo ra được một chi lực lượng xưng bá vũ trụ.
Thời gian trôi qua, đối với Cố Trường Khanh mà nói thì càng nhiều chính là đang hưởng thụ.
Nơi đây tựa như một quyển bách khoa toàn thư có đủ các loại thần văn khiến cho hắn phải xuýt xoa tán thán không thôi, thật sự là được mở rộng tầm mắt, thấy được rất nhiều cột đá có đồ đằng thần văn mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
Cho dù thần văn lực của chúng nó có mạnh có yếu, nhưng Cố Trường Khanh vẫn hết sức tán thưởng.
Nếu không có chúng nó, hậu thế của Lam Tinh còn không biết sẽ sa vào kết cục ra sao.
Tuy rằng hắn đã bỏ qua không ít cột đá, nhưng Cố Trường Khanh cũng không có ý miệt thị chúng nó.
Cột đá có nhiều hơn nữa thì số lượng vẫn là có hạn.
Sau khi thần thức của Cố Trường Khanh chạy tới bên rìa huyệt động thì đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn đã thu thập hơn một nghìn thần văn đồ đằng rồi, nhưng đáng tiếc vẫn chưa tìm được thần văn mới thích hợp với mình.
Có điều tính ra chuyến đi Vũ Trụ chi thành cũng không tính là uổng phí.
Thu thập được những thần văn này chính là thu hoạch lớn nhất.
Cột đá đồ đằng trong phút chốc đều phóng ra hào quang, tựa như truyền đạt ý chí của Nhân Tộc cho Cố Trường Khanh.
Hai mắt Cố Trường Khanh sáng như đuốc, hai tay đồng thời thu lại, tất cả các hào quang xung quanh đều dập tắt, đây là song phương đưa ra sự đáp lại chân thành nhất với nhau.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, biển sao trên đỉnh huyệt động đã trải qua thương hải tang điền.
Cố Trường Khanh nhìn hành tinh vốn dĩ xanh um tươi tốt như Lam Tinh, không biết khi nào đã co lại thành một cái hắc động, nó dùng lực hút cực mạnh mà cắn nuốt các tinh thể vào trong đó.
Chỉ trong chốc lát, bên trong hắc động lóe lên ánh sáng như ban ngày, biến thành màu đỏ tươi nóng cháy.
Cố Trường Khanh thở dài, khối tinh thể đã nổ mạnh.
Sóng xung kích cực mạnh quét ngang qua một mảnh lớn tinh vực, vô số mảnh vỡ bay nhanh hướng về xung quanh tinh cầu, một lần hạo kiếp, một lần sống lại, cứ như vậy mà xảy ra.
Trong lòng Cố Trường Khanh chỉ nhớ tới Lam Tinh, tất cả của Lam Tinh đều dần hiện ra trong đầu hắn.
Lúc này ở cửa vào huyệt động bỗng nhiên chiếu tới một bóng sáng nhạt.
Si Thuật nghiêng ngả lảo đảo xông vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận