Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 324: Vương Giả Cao Cao Tại Thượng, Quyết Định Hết Sức Đúng Đắn

Cố Trường Khanh cảm nhận được sự biến hóa khí tức giữa đồ đằng Cự Hùng và Si Thuật, trong lòng đã có ý tưởng.
Trong Nhân tộc, mỗi người có được thần văn lực từ cột đá đồ đằng, lực lượng mạnh yếu là khác nhau.
Mặc dù đạt được cùng loại thần văn lực nhưng lực lượng không giống nhau.
Từ đây cho thấy, có lẽ là bản thân những người này và cột đá đồ đằng có độ phù hợp không giống nhau, mới dẫn đến kết quả này.
Vừa rồi Cố Trường Khanh để Si Thuật biểu diễn năng lực câu thông, sau khi Si Thuật hoàn thành xong tất cả các nghi thức thì Cự Hùng trên cột đá chỉ hơi sáng lên một chút.
Mặc dù hư ảnh Cự Hùng xuất hiện, nhưng ánh sáng trên cột đá cũng không có biến hóa lớn.
Chút ánh sáng này còn không bằng Cố Trường Khanh, dù chỉ lơ đãng liếc mắt nhìn cột đá khác một cái cũng đã sáng hơn một chút rồi.
Si Thuật trong lòng vô cùng kính sợ mà nhìn Cố Trường Khanh.
Nghĩ lại khi hắn giết chết thiên ma ngoại vực đã sử dụng lực lượng cường đại, không khỏi lui về sau, nhường ra vị trí phía trước mặt cột đá Cự Hùng.
Bởi vì, lúc này khí tức trên người Cố Trường Khanh có thể hòa hợp thành một thể với khí tức pha tạp trong huyệt động nơi đây.
Si Thuật nói không rõ, nhưng cảm nhận này quả thực có tồn tại.
Cố Trường Khanh không để ý đến ánh mắt phức tạp của ông ta.
Hắn vươn tay, thử câu thông với cột đá Cự Hùng.
Chỉ trong giây lát, xung quanh cột đá bỗng nhiên sáng lên thần quang lấp lánh, tựa như có vô cùng vô tận thần văn lực từ bàn tay chảy về phía Cố Trường Khanh.
Lực lượng này tạo nên gợn sóng như kình phong bạo khởi, khiến quần áo hai người tung bay phấp phới.
Cố Trường Khanh mặt không đổi sắc, thân hình cao lớn vẫn đứng vững như núi.
Si Thuật theo bản năng che kín mặt, thân thể lại bị đẩy lùi liên tiếp về phía sau, đến tận thạch bích trong cấm địa.
Ngửa đầu mới phát hiện, sao trời trên đỉnh đầu tại một khắc này đều ảm đạm đi rất nhiều, như ngưng kết thành một biển sâu màu lam sẫm.
Hai tay ông ta ôm mặt, thật vất vả chống đỡ cơ thể, từ trong khe hở nhìn thấy Cố Trường Khanh và cột đá đồ đằng Cự Hùng đang câu thông, kinh ngạc mà trợn mắt há mồm.
Lúc này, bên tại lại truyền tới thanh âm ghét bỏ của Cố Trường Khanh.
“Quá yếu!”
Si Thuật buông tay, không dám tin mà nhìn qua.
Chỉ thấy thần quang trên cột đá vẫn còn đang liên miên không dứt trào lên từ bàn tay của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh cảm nhận được thần văn lực đang dũng mãnh tràn vào cơ thể, lại phát ra một tiếng thở dài nói: “Quả thực là quá yếu!”
Si Thuật hâm mộ đến trợn tròn hai mắt.
Ông ta thật không ngờ, vừa rồi mình phải dùng hết toàn lực câu thông thì cột đá đồ đằng mới cho mình một chút lực lượng như vậy.
Không chỉ là rất ít, thậm chí thời gian duy trì cũng ngắn ngủi đến mức khiến người ta thổn thức.
Nhưng mà khi nhìn thấy Cố Trường Khanh, đồ đằng Cự Hùng đã xum xoe mà dâng tặng, còn giống như muốn đưa cả thần văn lực của mình cho Cố Trường Khanh.
Ông ta bất đắc dĩ mà nhìn tất cả, kính sợ trong lòng với Cố Trường Khanh giờ lại nhiều hơn một chút ngưỡng mộ.
Thần văn lực trong cơ thể Cố Trường Khanh đang vận chuyển.
Hắn cảm nhận được trong quỷ văn của mình, thần văn lực của Cự Hùng tựa như đang nịnh nọt muốn tiến vào, cái thái độ này có chút buồn cười.
Nhưng Cố Trường Khanh không có hứng thú gì với nó, trực tiếp thu tay về, xua tan nó đi.
Thần văn lực của Cự Hùng tựa như có chút không cam lòng, nó dùng một chùm sáng có độ sáng cực mạnh lấy lòng mà dập dờn quanh người Cố Trường Khanh, không chịu từ bỏ.
Si Thuật trông mà thèm.
Cố Trường Khanh lại không để ý đến nó.
Cuối cùng ánh sáng thần văn của Cự Hùng đành lui trở lại trong cột đá đồ đằng của mình.
Trong động quật đột nhiên tối sầm.
Một lát sau, biển sao trời trên đỉnh động lại khôi phục như ban đầu.
Mà cột đá đồ đằng Cự Hùng kia lại giống như bị chán ghét, Si Thuật chỉ cảm thấy, ánh sáng trên cột đá so với trước đây thì ảm đạm đi rất nhiều.
Si Thuật có chút không đành lòng, cũng không dám chất vấn nguyên nhân vì sao Cố Trường Khanh bỏ qua nó.
Có lẽ, thật sự giống như hắn nói, Cự Hùng nhìn thì có vẻ dọa người, nhưng thần văn lực vẫn quá yếu!
Cố Trường Khanh không chậm trễ quá lâu.
Có được một lần thử nghiệm này, hắn đã tìm được bí quyết để câu thông với đồ đằng.
Ngay sau đó, tâm niệm vừa động, hắn phóng xuất ra quỷ văn của mình.
Rống!
Rống ! Rống!
Tiếng rống long trời lở đất khiến cho nơi cấm địa cổ xưa rung chuyển liên hồi.
Si Thuật kinh hoảng mà nhìn xung quanh.
Đợi nhìn thấy rõ thân ảnh của Cố Trường Khanh biến hóa, ông ta khiếp sợ mà sững người tại chỗ.
Chỉ thấy phía trên thân hình cao lớn của Cố Trường Khanh, các cự tượng Tử Thần, Minh Thần, Cốt Đế, Tổ Kỳ Lân, Bạch Hổ, Hắc Long đều đang giáng xuống.
Hư ảnh biểu tượng của thần văn trùng trùng điệp điệp, hào quang bắn ra bốn phía, biển sao phía trên đỉnh động quật lại bị che lấp, ngay cả vì sao sáng nhất cũng không nhìn thấy nữa.
Rống!
Cùng với từng tiếng hổ gầm rồng ngâm, nhất thời, vô số thần văn lực pha tạp bên trong cấm địa giống như gặp được vương giả cao cao tại thượng giá lâm, tất cả đều mau chóng tránh lui.
Vẻ mặt Si Thuật đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung.
Người am hiểu lợi dụng thần văn lực trong thành Trác Lộc không ít, nhưng giống Cố Trường Khanh đồng thời thao túng nhiều loại thần văn lực cường đại nhất như vậy thì tuyệt đối chưa từng xuất hiện.
Bấy giờ, xung quanh thân hắn được thần quang vờn quanh, giống như một vị thần uy áp cả thương sinh.
Ngay lúc Si Thuật còn đang ngây người kinh ngạc, thì bỗng có một số cột đá đồ đằng đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Những quang mang này mang theo cả thần văn lực liên miên không dứt, tựa như sóng triều mà lao về phía Cố Trường Khanh.
Si Thuật đã không thể mở ra hai mắt.
Ông ta chỉ biết là, mình mang Cố Trường Khanh tới nơi đây là quyết định hết sức đúng đắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận